BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 49

Tôi ngước lên và thấy hai người đang nhìn tôi, mặt xám ngoét và

nghiêm trọng. Đèn neon kêu lách tách. Trên chiếc đồng hồ treo tường,
một phút mới chớp lấy phút cũ.

“Điều thật sự buồn cười là, tôi vẫn cảm nhận được nó, các anh biết

không? Ý tôi là, ngón tay tôi ấy. Cái ngón bị mất này này. Đôi khi nó
ngứa ơi là ngứa. Tôi phải gãi nó và dĩ nhiên ở đấy chẳng có gì cả.
Trong mơ, ngón tay tôi mọc lại, tôi vui sướng quá đỗi khi lại có nó, dù
tôi đã học được cách dùng bàn tay thiếu ngón. Thật ngốc nghếch nhỉ,
các anh thấy không? Nó biết ngứa.”

Viên cảnh sát trẻ hít thật sâu rồi nhìn xuống sổ tay của mình.

“Chồng bà được phát hiện bất tỉnh tại tư gia của ông bà ngay sau

chín giờ sáng nay, thưa bà O’Rourke. Hàng xóm của bà nghe tiếng kêu
và gọi 999 để báo tin có một người đàn ông dường như gặp sự cố. Cảnh
sát đã đến địa chỉ đó và phá cửa vào phòng trên lầu lúc chín giờ mười
lăm, và thấy ông Andrew O’Rourke bất tỉnh. Các sĩ quan của chúng tôi
đã làm hết sức trong khả năng và một chiếc xe cấp cứu đã đến đưa nạn
nhân đi nhưng tôi thật lòng lấy làm tiếc phải nói với bà, thưa bà
O’Rourke, rằng chồng bà đã được tuyên bố qua đời tại hiện trường
lúc… à đây rồi, chín giờ ba mươi phút sáng.”

Viên cảnh sát đóng quyển sổ lại. “Chúng tôi rất tiếc, thưa bà.”

Tôi cầm điện thoại lên. Tin nhắn mới đúng là đến từ Andrew. RẤT

XIN LỖI, tin nhắn viết.

Anh ấy xin lỗi.

Tôi chuyển điện thoại, và bản thân, sang chế độ im lặng. Sự im lặng

kéo dài suốt tuần. Nó sôi ùng ục trong chiếc taxi về nhà. Nó rống lên
khi tôi đón Charlie từ nhà trẻ. Nó vỡ vụn trong cuộc điện thoại cho bố
mẹ tôi. Nó gào thét trong tai tôi khi nhân viên tang lễ so sánh những ích
lợi của quan tài bằng gỗ sồi và gỗ thông. Nó hắng giọng vẻ xin lỗi khi
biên tập viên mục cáo phó của tờ The Times gọi điện để kiểm tra một số

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.