BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 50

chi tiết cuối cùng. Giờ thì sự im lặng đã theo tôi vào trong nhà thờ lạnh
lẽo, vang vọng này.

Làm sao để giải thích cái chết cho một siêu anh hùng bốn tuổi? Làm

sao để tuyên bố sự xuất hiện đột ngột của nỗi buồn đau? Bản thân tôi
thậm chí còn chưa chấp nhận được nó. Khi cảnh sát nói với tôi rằng
Andrew đã chết, tâm trí tôi từ chối chứa nhận thông tin đó. Tôi nghĩ
mình là một người phụ nữ rất bình thường, và tôi được trang bị khá tốt
để đương đầu với cái xấu mỗi ngày. Tình dục bị gián đoạn, những
quyết định tòa soạn khó khăn và máy pha cà phê hỏng – những việc
này đầu óc tôi có thể sẵn sàng chấp nhận. Nhưng còn Andrew của tôi,
đã chết? Việc đó dường như vẫn không thể nào xảy ra được. Đã có lúc,
anh từng bao phủ bảy phần mười diện tích trái đất cơ mà.

Vậy mà tôi lại ở đây, nhìn trân trối vào quan tài gỗ sồi trơn của

Andrew (Một sự lựa chọn cổ điển, thưa bà), trông nó khá nhỏ bé trong
gian giữa giáo đường rộng lớn của nhà thờ. Một giấc mơ im lặng, bệnh
hoạn.

Mẹ ơi, bố đâu rồi?

Tôi ngồi ở hàng ghế đầu của nhà thờ, vòng tay ôm con trai, và nhận

ra mình đã bắt đầu run cầm cập. Mục sư đang đọc điếu văn. Ông đang
nói về chồng tôi ở thì quá khứ. Bài điếu văn được ông đọc thật súc tích.
Tôi chợt nhận ra ông chưa bao giờ gặp gỡ Andrew ở thì hiện tại, hoặc
đọc lại các bài viết của anh, hoặc cảm thấy anh đang chết lịm trong
lòng như một món đồng hồ hỏng.

Charlie ngọ nguậy trong tay tôi và lặp lại câu hỏi, vẫn là câu mà nó

đã hỏi mười lần một ngày từ khi Andrew chết. Mẹ ơi, bố con bây giờ ở
đâu?
Tôi cúi xuống tai con thì thầm, Sáng nay bố đã ở một nơi rất đẹp
trên thiên đường, Charlie ạ. Có một căn phòng dài rất đẹp mà mọi
người đều đến sau khi ăn sáng, với rất nhiều sách và những việc thú vị
để làm.

“Ồ. Có vẽ-và-sơn không ạ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.