BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 51

“Có, có vẽ-và-sơn.”

“Bố của con có đang vẽ không?”

“Không, Charlie ạ, bố đang mở cửa sổ và nhìn lên trời.”

Tôi rùng mình, tự hỏi sẽ còn phải tiếp tục kể câu chuyện sau cái chết

của chồng mình đến bao giờ nữa.

Thêm nhiều lời nói, rồi đến các bài thánh ca. Những bàn tay nắm

khuỷu tay tôi dẫn ra ngoài. Tôi quan sát bản thân mình đứng trong
nghĩa trang cạnh một cái hố sâu hoắm trên mặt đất. Sáu nhân viên tang
lễ mặc complet đang hạ quan tài bằng những sợi dây thừng bằng lụa
màu xanh lá cây đậm với các đầu dây tua rua. Tôi nhận ra nó chính là
chiếc quan tài đã dựng trên giá đỡ ở trước nhà thờ. Chiếc quan tài chạm
đáy. Những nhân viên tang lễ thu dây thừng lại, mỗi người với một cú
lắc nhẹ cổ tay khéo léo. Tôi nhớ mình đã nghĩ, Đảm bảo là họ đã làm
việc này nhiều lần
, như thể đó là một nhận định sáng lạn lắm. Ai đó
nhét một nắm đất vào tay tôi. Tôi nhận ra mình đang được mời – thậm
chí là bị giục – ném nó xuống hố. Tôi bước đến miệng hố. Cỏ xanh gọn
gàng, sạch sẽ đã được trồng quanh đường viền mộ. Tôi nhìn xuống thấy
chiếc quan tài tỏa sáng yếu ớt dưới đất sâu. Batman nắm chặt chân tôi
và hé mắt nhìn xuống mộ với tôi.

“Mẹ ơi, tại sao những chú Bruce Wayne ấy lại đặt chiếc hộp xuống

cái hố?”

“Tạm thời ta khoan nghĩ về việc đấy nhé, con yêu.”

Tôi dành quá nhiều thời gian giải thích về thiên đường cho Charlie

trong tuần đó – mọi căn phòng cùng kệ sách và hố cát trong đó – đến
nỗi tôi chẳng bao giờ thực sự đương đầu với vấn đề về con người bằng
xương bằng thịt của Andrew cả. Tôi nghĩ đòi hỏi con trai mình, ở tuổi
lên bốn, phải hiểu về sự tách lìa giữa thể xác và linh hồn là điều quá
mức. Giờ đây nghĩ lại, tôi cho rằng mình đã đánh giá thấp cậu con trai
có thể sống đồng thời ở Kingston-mạn-trên-Thames và thành phố

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.