BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 65

Yevette chĩa ngón tay về phía cánh cổng mở toang. Cô gái đem tài

liệu nhìn lên nơi Yevette chỉ, cô sari cũng làm thế, và tôi cũng làm thế.

Đó là một buổi sáng rực rỡ, tôi đã nói với bạn điều này rồi. Bấy giờ

đang là tháng Năm, ánh nắng ấm áp xuyên qua những lỗ thủng giữa các
đám mây, như thể bầu trời là một chiếc bát màu xanh bị vỡ và một đứa
bé đang cố dùng nó để đựng mật ong. Chúng tôi đang ở trên đỉnh đồi.
Có một con đường dài trải nhựa uốn lượn từ cổng trại giam đến tận
đường chân trời. Chẳng có xe cộ nào trên đấy. Ở đầu chúng tôi, con
đường dừng lại nơi chúng tôi ngồi – nó không còn đi đâu nữa. Hai bên
đường có những cánh đồng. Và đó là những cánh đồng tuyệt đẹp, có cỏ
xanh mơn mởn vô cùng tươi non khiến bạn cảm thấy phát đói.

Tôi nhìn những cánh đồng đó và nghĩ, mình có thể bò trên mặt đất và

dụi mặt vào lớp cỏ đó rồi ăn ngấu ăn nghiến. Và đấy chính là điều mà
rất nhiều con bò đang làm ở bên trái con đường, và một số cừu nhiều
hơn nữa đang làm ở bên phải con đường.

Ở cánh đồng gần nhất, một người đàn ông da trắng ngồi trong xe

máy kéo màu xanh dương đang kéo một thiết bị gì đấy trên mặt đất,
nhưng đừng hỏi tôi nó có chức năng gì. Một người da trắng khác mặc
quần áo màu xanh dương mà tôi nghĩ bạn gọi là áo liền quần, ông ta
đang buộc những cánh cổng lại bằng dây thừng màu cam sáng. Cánh
đồng rất gọn gàng và vuông vức, những dãy hàng rào cây giữa chúng
thấp và thẳng tắp.

“Bự quá,” cô đem tài liệu nói.

“Ứ phải, chẳng nà cái đinh rì,” Yevette nói. “Chúng ta phải đến được

London. Tôi có người quen ở đấy.”

“Tôi không có người quen,” cô đem tài liệu nói. “Tôi chẳng biết ai

hết.”

“Chà, thì cậu phải ráng há, người đẹp.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.