BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 70

Tôi nghĩ người tài xế không hiểu tôi. Nét chua chát trên mặt ông ta

trở nên tồi tệ hơn. Ông khẽ lắc đầu và thốt lên, “Họ không dạy cho lũ
khỉ chúng mày phép tắc nào trong rừng hết à?”

Rồi ông ta phóng xe đi, rất nhanh, đến nỗi bánh xe taxi rít lên như

một đứa bé bị tước mất bình sữa. Bốn đứa con gái chúng tôi đứng nhìn
chiếc taxi biến mất hút dưới đồi. Bầy cừu ở bên phải con đường và lũ
bò ở bên trái cũng nhìn theo nó. Sau đó chúng quay lại gặm cỏ, và đám
con gái chúng tôi trở lại ngồi xổm. Gió thổi qua, khiến những vòng dây
thép gai kêu lanh canh trên đỉnh hàng rào. Bóng những đám mây nhỏ
bé trên cao trôi hờ hững qua miền đồng quê.

Rất lâu sau mới có người lên tiếng.

“Đáng nẽ bọn ta lên để Cô làng Sari ra lói mới phải.”

“Em xin lỗi.”

“Nũ châu Phi khốn kiếp. Cứ tưởng mình giỏi trong khi chỉ rặt một nũ

đần.”

Tôi đứng dậy, đi về phía hàng rào. Tôi nắm sợi xích và nhìn xuyên

qua nó, xuống ngọn đồi và những cánh đồng. Ở dưới đấy, hai người
nông dân vẫn còn làm việc, người lái máy kéo và người buộc cổng.

Yevette đến đứng sau lưng tôi. “Giờ bọn ta nàm gì đây, Bọ? Ứ đứng

mãi đây được. Hay nà bọn ta đi bộ?”

Tôi lắc đầu. “Còn những người đàn ông ở dưới đấy thì sao?”

“Em nghĩ họ sẽ chặn bọn ta nại há?”

Tôi bám sợi xích chặt hơn. “Em không biết, Yevette. Em sợ lắm.”

“Sợ rì, Bọ? Biết đâu họ để yên bọn ta. Trừ khi em gọi họ giống gọi

não tài taxi kia há?” Tôi mỉm cười lắc đầu.

“Vậy được giồi. Khỏi sợ. Chị đi với em, đến cùng giời cuối đất. Cho

bọn chúng biết em có phép tắc khỉ khọt rì.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.