BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 71

Yevette quay sang cô cầm tài liệu. “Cậu thì sao, cô nàng không tên?

Có đi cùng không há?”

Cô ta ngoái nhìn trại giam. “Sao họ chẳng giúp chúng ta nữa? Sao họ

không cử nhân viên xã hội đến gặp chúng ta?”

“Úi giời, vì họ không bầu cử để nàm chuyện í, người đẹp ạ. Vậy cậu

định nàm rì? Quay trở vào đấy, đòi cấp một con xe, một não bồ, rồi
thêm ít chang xức nữa há?” Cô kia lắc đầu. Yevette mỉm cười.

“Tốt đấy, người đẹp. Giờ thì cậu, Cô làng Sari. Tôi lói thế lày nhá.

Đi cùng bọn lày đi. Nếu đồng ý thì đừng nói gì cả.”

Cô mặc sari chớp mắt với Yevette, rồi ngoẹo đầu sang một bên.

“Tốt. Bọn ta đi lào, Bọ Nhỏ. Cuốc bộ ra khỏi lơi lày.”

Yevette quay sang tôi nhưng tôi vẫn đang nhìn cô gái kia. Gió thổi

chiếc áo sari của cô ấy và tôi thấy một vết sẹo ngang cổ cô, ngang một
đường, dày bằng ngón tay út. Nó trắng hếu như xương trên nền da sậm
màu của cô. Nó thắt nút và ngoằn ngoèo quanh khí quản cô, như thể
không chịu rời đi. Như thể nó nghĩ rằng vẫn còn cơ hội kết liễu cô. Cô
bắt gặp tôi đang nhìn và lấy tay che vết sẹo, vì thế tôi nhìn bàn tay cô.
Trên đấy cũng có sẹo. Chúng ta đã nhất trí về những vết sẹo, tôi biết
thế, nhưng lần này tôi nhìn đi nơi khác vì đôi khi bạn có thể thấy quá
nhiều nét đẹp.

Chúng tôi đi qua cánh cổng và tiến về con đường nhựa dẫn xuống

chân đồi. Yevette đi trước, tôi thứ hai, còn hai cô kia đi sau tôi. Tôi
nhìn xuống gót chân của Yevette suốt buổi. Tôi không nhìn sang trái
hay sang phải. Tim tôi đập thình thịch khi chúng tôi xuống chân đồi.
Tiếng ầm ầm của máy kéo vang lên to dần cho đến khi nó át hẳn tiếng
dép của Yevette. Khi tiếng máy kéo nhỏ dần phía sau, tôi lại thở dễ
dàng hơn. Ổn cả thôi, tôi thầm nghĩ. Chúng tôi đã đi qua họ, và đương
nhiên chẳng có rắc rối nào. Tôi thật ngốc nghếch khi sợ hãi. Rồi tiếng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.