BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 77

Rồi có tiếng thút thít sau lưng tôi. Đó là cô không tên. Cô ta cầm

chiếc túi đựng tài liệu và khóc, cô mặc sari vàng quàng tay qua người
cô. Cô hát cho cô không tên nghe bằng giọng khe khẽ, như cách chúng
tôi thường hát cho một đứa trẻ khi nó giật mình giữa đêm vì tiếng súng
ở đằng xa và cần được dỗ dành để khỏi quấy. Tôi không biết bạn có từ
nào để gọi kiểu hát này không.

Albert lấy điếu thuốc ra khỏi môi, bóp tắt nó bằng ngón cái và ngón

trỏ, vo thành viên nhỏ rồi cho vào túi quần. Ông lại nhổ nước bọt
xuống đất, rồi đội mũ len lên.

“Nó khóc lóc cái gì đấy?”

Yevette nhún vai. “Chắc nà cô làng ứ quen được đối xử tốt í mà.”

Albert suy nghĩ về chuyện này rồi khẽ gật đầu. “Tôi có thể đưa

chúng nó đến nhà kho dành cho đám thợ gặt, được không ông Ayres?”

“Cám ơn, Albert. Đúng, đưa đến đấy cho chúng nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ

bảo vợ tôi tìm hiểu xem chúng muốn gì.” Ông quay sang chúng tôi.
“Chúng tao có một chỗ ngủ dành cho những người lao động thời vụ.
Lúc này nó để trống. Nó chỉ được dùng đến vào mùa gặt và mùa cừu
sinh sản thôi. Chúng mày có thể ở đấy một tuần, không hơn. Sau đó thì
tự lo nhé.”

Tôi mỉm cười với ông Ayres, nhưng ông phẩy tay. Có lẽ đây là cách

bạn phẩy tay đuổi một con ong trước khi nó tiến đến quá gần. Bốn đứa
chúng tôi đi theo Albert băng qua cánh đồng. Chúng tôi đi thành một
hàng. Albert đi trước, đội mũ len và mặc áo liền quần màu xanh. Ông ta
vác một bó to dây nhựa màu cam chói. Kế đến là Yevette, mặc áo đầm
chữ A màu tím và mang dép, rồi đến tôi, tôi đang mặc quần jeans xanh
và áo sơ mi Hawaii. Sau lưng tôi là cô không tên, cô ấy vẫn đang khóc,
rồi đến cô mặc sari vàng, vẫn đang hát cho cô kia nghe. Lũ bò và cừu
tránh đường để nhìn chúng tôi khi chúng tôi đi băng qua cánh đồng.
Bạn có thể thấy chúng nghĩ, Đây là những sinh vật mới lạ mà Albert Bé
nhỏ đang chăn
.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.