BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 79

mất khi họ quay mặt tránh ánh mắt những đứa con mình và nhìn trân
trối lên bầu trời xanh phủ đầy khói đen.

“Mày không sao chứ?”

Albert đang nhìn tôi chăm chú. Tôi chớp mắt. “Không sao ạ. Cám ơn

ông.”

“Mơ mộng giữa ban ngày hả?”

“Vâng, thưa ông.”

Albert lắc đầu rồi cười. “Nói thật nhé, người trẻ bọn mày. Đầu óc cứ

ở trên mây.”

Ông ta mở cửa dãy nhà cho chúng tôi đi vào. Bên trong có hai dãy

giường, mỗi dãy nằm bên một bức tường dài. Giường làm bằng kim
loại, sơn màu xanh lá cây đậm. Trên giường có nệm trắng sạch sẽ, và
gối không có vỏ bao. Sàn nhà là bê tông sơn xám, bóng lộn và được
quét dọn sạch sẽ. Từng luồng ánh nắng rọi xuống từ tấm giếng trời. Có
những vòng xích dài treo lủng lẳng. Chúng kéo dài đến tận mái nhà,
khoảng cách từ nền đất đến mái ở khoảng giữa dãy nhà bằng chiều cao
của năm người đàn ông. Albert chỉ chúng tôi cách kéo một đầu của mỗi
vòng xích để mở tấm giếng trời ra, và đầu kia của sợi xích để đóng nó
lại. Ông chỉ cho chúng tôi những phòng hình hộp ở cuối dãy nhà làm
nơi tắm rửa vệ sinh rồi nháy mắt.

“Thế nhé, các cô gái. Chỗ ở không được tiện nghi như khách sạn, đó

là chuyện chắc chắn, nhưng đố tìm đâu ra khách sạn nào mà bọn mày
có thể nhét hai mươi đứa con gái Ba Lan vào trong một phòng, như
phòng chúng mày đang ở mà ban quản lý lại có thể dửng dưng như
không. Bọn mày phải thấy một số chuyện mà đám thợ gặt của chúng ta
làm sau khi tắt đèn. Nói thật nhé, tao nên bỏ việc chăn gia súc để
chuyển sang làm phim.”

Albert cười hềnh hệch nhưng bốn đứa con gái chúng tôi chỉ đứng

đấy nhìn ông ta. Tôi không hiểu sao ông ta lại nói về phim ảnh. Ở làng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.