BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 81

Cô ngồi xuống mép chiếc giường gần nhất, lấy một lát thơm khô ra

khỏi chiếc túi nhựa trong suốt rồi cho vào mồm nhai. Tôi ngồi xuống
cạnh cô, trong khi cô sari đưa cô không tên đi xuống cuối phòng để
nằm nghỉ vì cô vẫn còn khóc.

Albert để cửa mở, vài con gà mái đi vào và bắt đầu tìm thức ăn dưới

giường. Cô không tên thét lên khi trông thấy đàn gà đi vào dãy nhà, cô
rút chân lên sát ngực và tấn một chiếc gối phía trước. Cô ngồi đấy với
đôi mắt mở to thao láo từ phía trên chiếc gối, còn đôi giày thể thao
Dunlop Green Flash thì thò ra phía dưới gối.

Bìn - TĨN đi người đẹp. Chúng ứ hại cậu đâu, chỉ nà gà thui mà, cậu

ứ thấy hử?”

Yevette thở dài. “Nại thế lữa giồi, há, Bọ Nhỏ?”

“Vâng. Lại như thế nữa.”

“Cô làng đó thật nà thảm, há?”

Tôi nhìn qua cô không tên. Cô đang nhìn Yevette trân trối và làm dấu

thánh giá.

“Vâng,” tôi đáp.

“Có nẽ đây nà phần khó nhứt, giờ thì họ thả bọn ta giồi. Trong trại

họ núc lào cũng bảo, nàm cái lày, nàm cái lọ. Ứ có thời gian để nghĩ.
Nhưng rờ tất cả đột nhiên im nặng, há? Như thế nguy nắm, thật đấy.
Khiến cho mọi kí ức xấu trở nại.”

“Chị nghĩ đó là lý do chị ấy khóc à?”

“Chị biết mà, cưng. Rờ bọn ta phải tự no thui, thật đấy.”

Tôi nhún vai và kéo đầu gối lên sát cằm. “Bây giờ chúng ta làm gì,

Yevette?”

“Chả biết, cưng à. Em tính sao thì tính, đây nà vấn đề số mụt ở đất

lước lày. Ở xứ chị, chẳng có bình yên mà chỉ có cả đống tin nhảm. Núc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.