BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 82

lào em cũng nghe thì thầm nà em có thể nàm cái lày nàm cái lọ. Nhưng
ở đây bọn ta gặp vấn đề ngược ngạo, Bọ à. Bọn ta có hòa bình nhưng
chẳng có thông-tin rì cả, hỉu không?”

Tôi nhìn vào mắt Yevette. “Chuyện gì đang xảy ra hở Yevette? Chị

đã giở chiêu gì? Tại sao họ lại thả chúng ta ra khỏi nơi đó mà không có
giấy tờ gì cả?”

Yevette thở dài. “Chị đã ban một ân huệ cho một nhân viên trại

giam, há? Não í xửa trên máy tính, xỉa vô ô thích hợp, và thế nà –
POW! – hiện nên tên bọn người được thả. Em, chị và hai cô làng kia.
Các nhân viên trại giam ấy sẽ chẳng hỏi han gì cả. Họ chỉ thấy tên hiện
ra trên màn hình máy tính vào sáng lay, và – BAM! – đưa em gia khỏi
phòng và chỉ gia cánh cửa. Họ cóc quan tâm nhân viên xã hội của em
có ở đó để đón em hay không. Họ quá bận dán mắt vào các làng nòi vú
trên báo, há. Và thế nà bọn ta ở đây. Giải phóng và thoải mái.”

“Trừ mỗi việc chúng ta không có giấy tờ.”

“Đúng. Nhưng chị cóc sợ.”

“Em thì sợ.”

“Ứ sợ.”

Yevette siết chặt tay tôi và tôi mỉm cười.

“Đó mới nà em gái của chị chứ.”

Tôi nhìn quanh phòng. Cô sari và cô không tên đang ở cách đấy sáu

giường. Tôi ngả người qua gần Yevette và thì thầm với cô. “Chị có biết
ai ở đất nước này không?”

“Dĩ nhiên giồi cưng à. William Shakespeare, Công lương Diana,

Trận chiến Anh. Chị biết bọn họ. Học mấy tên đó để nàm bài thi Công
dân. Em cứ kỉm cha chị xem.”

“Không, ý em là, chị có biết mình sẽ đi đâu nếu được ra khỏi đây

không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.