BÀN TAY CỨU MẠNG - Trang 95

không ở lại dù chỉ một phút tại nơi mà nó đã viếng thăm. Nhiều điều
xảy ra sau cái chết – nỗi buồn, những câu hỏi, và cảnh sát – và không
thể tìm được đáp án cho bất kì thứ nào trong số đó khi giấy tờ bạn còn
đang chờ được giải quyết.

Thật tình, không có lá cờ nào cho những kẻ trôi nổi như chúng tôi.

Chúng tôi có hàng triệu người, nhưng chúng tôi không phải là một đất
nước. Chúng tôi không thể ở cùng nhau. Có thể chúng tôi tập hợp được
thành nhóm một, hai người, trong một ngày hoặc một tháng hay thậm
chí một năm, nhưng rồi gió đổi chiều và đem hi vọng đi mất. Cái chết
đến và tôi bỏ đi trong sợ hãi. Giờ đây tất cả những gì tôi có là nỗi hổ
thẹn và kí ức về những màu sắc tươi sáng và tiếng cười vang vọng của
Yevette. Đôi khi tôi cảm thấy mình cô đơn như Nữ hoàng Anh.

Không khó để biết phải đi đường nào. London thắp sáng bầu trời.

Những đám mây rực lên màu cam, như thể thành phố chờ đợi tôi đang
bốc cháy. Tôi đi bộ lên đồi, băng qua những cánh đồng trồng một loại
hạt gì đấy rồi đi vào một khu rừng trồng loại cây gì đấy, và khi tôi nhìn
trở lại hướng trang trại lần cuối, tôi thấy một chiếc đèn pha chiếu sáng
từ nhà kho mà họ đã cho chúng tôi tá túc. Tôi nghĩ đó là đèn tự động,
và đứng giữa luồng sáng là chấm nhỏ màu vàng tươi của cô mặc sari.
Lúc đó tôi ở quá xa, không thấy rõ mặt cô, nhưng tôi tưởng tượng cô
chớp mắt ngạc nhiên khi ánh sáng bật lên. Như một diễn viên đi nhầm
lên sân khấu. Như một cô gái không có vai thoại

[14]

, đang nghĩ, Tại sao

bây giờ họ lại chiếu ánh đèn sáng thế này vào người tôi?

Tôi rất sợ nhưng không cảm thấy đơn độc. Suốt đêm hôm đó dường

như chị gái Nkiruka của tôi đã đi cạnh bên tôi. Tôi gần như thấy được
khuôn mặt chị bừng lên trong ánh sáng cam mờ nhạt. Chúng tôi đi bộ
suốt đêm, băng qua những cánh đồng và khu rừng. Chúng tôi đi vòng
qua những vùng sáng ở các ngôi làng. Mỗi khi thấy một trang trại
chúng tôi cũng đi vòng qua nó. Một lần, đàn chó trang trại nghe thấy
chúng tôi và sủa ầm ĩ, nhưng chẳng có gì xảy ra. Chúng tôi tiếp tục đi.
Chân tôi mỏi nhừ. Hai năm trời tôi đã ở trong trại giam đó, chẳng đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.