BÀN TAY GÃ ĐAO PHỦ - Trang 111

- Gã đã bước ra khỏi tấm gương phải không? - Tôi hỏi xoáy thêm.

- Không, không phải gã. Đó là một hồn ma nguy hiểm đã rời khỏi tấm

gương. Ngày đó người ta không giết nổi nó.

- Chuyện gì đã xảy ra với hồn ma đó?

- Nó muốn quay trở lại với cơ thể. Nó đã làm được rồi, tôi cảm thấy như

vậy.

- Vậy là tất cả chúng ta đang gặp hiểm họa?

- Đúng, bởi gã sẽ không để một ai ngăn bước nữa và sẽ tiếp tục cơn trả

thù khủng khiếp của gã. Gã cũng đã muốn giết tôi, và gã cũng đã làm được
điều đó, bởi sợi dây thòng lọng mà gã luôn cần để treo cổ nạn nhân của
mình đâu có biến mất. Gã đã cầm theo nó, và nó có thể được nhân lên làm
nhiều lần. Nó luôn luôn hiện hữu. Với nó, gã không chỉ có một sợi dây, mà
rất rất nhiều.

- Nghĩa là chúng ta đang ở trong nguy hiểm trực tiếp? - Tôi hỏi.

- Đúng. Tất cả chúng ta. - Trước khi chị kịp nói hơn, bất giác chị kêu lên

những tiếng sặc sụa. Thế rồi chị rùng mình, cứng người gắng gượng tìm
cách hút không khí vào miệng, và vừa gắng làm điều đó, chị vừa thốt lên
những từ ngữ rời rạc, liên quan rất chặt chẽ đến số phận của chị - Tôi còn
kịp cứu thân mình. Vào trong cơ thể này ở đây. Thế nhưng tôi phải ra ngoài,
đi, đi xa. Đừng giữ tôi ở đây nữa. Gã đao phủ sẽ...

Tanith sụp xuống. Lần này thì chính là chị Tanith, bởi từ miệng chị đang

bay ra một luồng khói sáng màu mờ mờ, bay như một chiếc khăn voan
trong suốt bồng bềnh trên mặt bàn rồi biến mất.

Nặng nề, đầu Tanith gục về phía trước. Tôi tóm lấy vai chị, gọi tên chị,

lắc người chị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.