BÀN TAY GÃ ĐAO PHỦ - Trang 132

Cơ thể chưa bị duỗi ra như chúng ta ước đoán sau từng đấy trăm năm.

Những vệt vải từ chiếc áo lượm vẫn còn dán vào làn da màu xám nhờn
nhợn của gã. Mặt gã hõm vào. Làn da rất mỏng căng lên trên những khúc
xương, nó cũng mỏng và sần sùi, lởm chỏm như mái tóc rối bù.

Nhưng bàn tay thòng lọng óng ánh một màu xanh lục.

Cả cùi tay lẫn cánh tay đều sần sùi như mọc vẩy. Chúng nhắc cho tôi nhớ

đến chân của một con kỳ đà. Tôi cũng nhìn thấy những chiếc móng tay tụ
máu, nhọn hoắt, nhọn như những con dao găm nho nhỏ.

Những bước chân của gã quệt trên nền hầm. Bản thân gã bây giờ cũng

đứng ở hành lang, và tiến vào quầng sáng. Khuôn miệng trên gương mặt gã
chỉ là một cái lỗ thật sâu. Nó nhắc cho tôi nhớ tới một cái hang.

Còn cô gái?

Judy đã lả đi vì sợ. Cô hầu như không cử động được nữa. Gương mặt cô

lúc này trông giống một chiếc mặt nạ của sự hoảng sợ cùng cực. Không còn
dấu vết của sự sống, hai con ngươi như đã đóng băng lại trong hốc mắt, chỉ
có đôi môi thoáng run run.

Gã muốn đi đâu?

Chắc chắn gã phải nhìn được cây thánh giá thần của tôi, cây thánh giá mà

tôi đang cầm trong bàn tay trái là biểu tượng cho cái thiện, và lẽ ra nó phải
chặn đứng đà đi tới của gã. Nhưng gã cứ đi tiếp.

Qua đó, gã khiến tôi hơi bối rối. Con quái vật này định làm gì? Chẳng lẽ

kể cả cây thánh giá cũng không có tác dụng với gã?

Thế rồi tôi nhìn thấy một sự việc trầm trọng. Đột ngột, cánh tay của gã

tách ra khỏi cơ thể.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.