BÀN TAY KỲ DỊ - Trang 101

Tôi đáp không, rồi chợt nhớ chuyện má kể qua điện thoại. Cuộc trò

chuyện đổi hướng. Tôi rất phấn khích khi ở bên Jennifer, và rượu sâm-banh
bắt đầu có tác dụng nên đầu và hai cánh tay tôi có cảm giác như bong bóng.
Tôi có cảm giác nhẹ bỗng như một Chàng Bong Bóng vui vẻ và nếu nhúc
nhích tôi sẽ kêu lên ken két. Đúng vậy, tôi hơi hoảng về chuyện phải ăn bồ
câu nhưng cơ bản là tôi vẫn hào hứng phơi phới ở địa đàng Park Lane. Rồi
tôi chợt nhớ chuyện má kể có lần tôi có một đứa em.

Rồi tôi nghĩ về điều mình đang làm với Jennifer ở đây. Chúng tôi không ở

đây bởi vì nàng thấy tôi trên đường, đang đánh vật với cái máy Discman
cắm vào tai, và nghĩ, Anh chàng trông dễ mến quá, mình sẽ rủ chàng đi chơi.
Ý nghĩ này làm tôi buồn ghê. Bởi vì chẳng mấy chốc nữa chúng tôi sẽ chạm
đến cái mà ba tôi thường gọi là thực chất của vấn đề, và lúc đó tôi không thể
giả vờ được nữa. Jennifer không thích gì tôi cả. Nàng không thấy gì thú vị ở
tôi. Chính tôi! Anh Cả Quỷnh mười bốn tuổi! Nàng chỉ thú vị với những gì
tôi làm được, sự thật là thế. Đơn giản và thật sự chỉ có thế, chấm hết!

Jennifer hỏi: “Món này thế nào?”
Tôi nhận ra rằng mình bắt đầu ăn bí xanh và bồ câu. Kinh tởm quá. Tôi

sắp nói nó ngon nhưng đột nhiên chỉ trong tích tắc tôi lại cảm thấy vô cùng
vui sướng. Như thể là trong một cuốn phim. Tôi là thằng nhóc đi ra khỏi ga
King’s Cross mà không quen biết với ai ở London cả, và rồi tôi trở thành
một khoa học gia đang sáng tạo các phương cách chữa bệnh AIDS… vân
vân… hay một nhiếp ảnh gia hẹn hò với người mẫu Kate Moss, và ở đây tôi
lại đang chinh phục và dùng bữa với một siêu mẫu tuyệt đẹp khác chỉ cách
địa đàng Park Lane có một quãng ngắn. Tôi nốc cạn nguyên ly sâm-banh
trong một hơi để nuốt cho trôi cái vị bồ câu. Tôi giấu mặt ợ vào trong cổ áo
và nói: “Ghê quá.”

Jennifer bật cười vươn tay ra. Nàng hỏi: “Anh có sao không?”
Tôi nhìn bàn tay nàng trên tấm vải trắng. Nó có màu nâu của kem đường.

Mịn màng và ửng sáng như thể có một ngọn đèn nhỏ trong đó. Đôi tay tôi
đặt trên đùi. Tôi nghĩ rằng dù mình có làm gì đi nữa cũng không sao. Thế
nên tôi nhấc bàn tay phải lên rồi đặt lên tấm khăn trải bàn kế bên tay nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.