BÀN TAY KỲ DỊ - Trang 106

không? Tôi là George Oxnard. Tôi xin lỗi cho thành viên trong gia đình
mình. Tôi sẽ mang hắn đi để không phiền đến cô nữa, và có lẽ tôi và cô có
thể thu xếp một cuộc hẹn sau này để kết thúc những khúc mắc này.”

Jennifer nói: “Thôi đi.”
Cậu George nói: “Tôi cũng là người giám hộ của hắn.” Cậu vỗ nhẹ các túi

tìm chiếc ví.

Tôi hỏi: “Cái gì?”
Cậu lấy một tấm danh thiếp ra trao cho Jennifer nhưng cô không nhận.

Cậu đặt nó lên bàn rồi gõ gót giày ra vẻ chào từ biệt. Cậu mỉm cười với
Jennifer nhưng đầu thì đang giật giật. “Thôi nào, Ngố,” cậu nói với tôi. “Lên
đường nào.”

Jennifer nói: “Graham sẽ đi với tôi.”
Đầu cậu George càng giật mạnh. Cậu không còn mỉm cười. Cậu nói: “Cô

có biết Graham bao nhiêu tuổi không?” Cậu nói từ Graham với vẻ chế nhạo.

Tôi nghĩ: vậy là tiêu rồi. “Nó mới mười bốn tuổi,” cậu nói.
Tôi không tin nổi là Jennifer lại nói: “Tôi biết.”
Cậu George nói: “Nó còn đái dầm đó.”
Tôi giận điên lên. Tôi đấm bàn. Như tôi đã nói, tay tôi rất mạnh. Tôi gần

như đập bể mặt bàn. Cây đèn nhỏ nảy lên và cái chụp đèn rơi xuống. Tôi
nhặt cái chụp đèn lên, nó nóng rực làm phỏng ngón tay tôi. Tôi thấy mấy tay
nhân viên lại bước đến. Tôi nói: “Không, cháu đâu có. Làm sao cậu có thể
nói thế?” Rồi tay tôi đau buốt, tôi la lên: “Aaaa.”

Jennifer nói với mấy tay nhân viên: “Tôi rất tiếc về chuyện này. Xin tính

tiền giùm.” Nàng nói với cậu

George: “Graham sẽ đến nhà tôi.”
Cậu George hỏi: “Để làm gì chứ?”
Jennifer nói: “Để giải quyết chuyện vị thành niên, Cậu Heo ạ. Có thắc

mắc gì nữa không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.