BÀN TAY KỲ DỊ - Trang 107

Chương mười hai

C

húng tôi bắt taxi đi từ nhà hàng. Đầu tôi còn lùng bùng vì những điều

Jennifer vừa nói với cậu George. Tôi đúng là một Chàng Bong Bóng cảm
thấy chỗ nào cũng ngả nghiêng và kêu cọt kẹt. Mùi hương của nàng nồng
nàn ở ghế sau chiếc taxi. Cứ như thể chiếc taxi là một đóa hoa khổng lồ. Nó
còn lắc lư rộn ràng, thật là tuyệt. Một đóa hồng thật to đang đong đưa rung
động. Tôi để cho sự lắc lư đưa mình đến gần với Jennifer cho đến khi chúng
tôi chạm vai nhau. Nàng đang nói về cậu George. Nàng hỏi có phải cậu luôn
hành xử như thế không và có thật cậu là người giám hộ của tôi không. Rồi
nàng nói: “Xin lỗi nhé.” và lấy di động ra xem tin nhắn. Một lúc sau nàng
nói thật thản nhiên: “Tôi hiểu chuyện đó.”

Tôi để tay ra sau ghế, đằng sau đầu Jennifer. Tim tôi đập thình thịch.
Jennifer gấp máy di động lại nói: “Này, anh có hộ chiếu chưa?”
Tôi đưa tay lên cổ nàng, tìm chỗ da mịn như nhung đó.
Tôi làm nàng giật bắn người như điện giật. Nàng chồm ra xa tôi, về phía

cửa xe. Nàng nắm lấy tay tôi ở trước mặt tôi. Nàng không mạnh bằng tôi, tôi
cảm thấy như vậy ở cổ tay nàng, tuy nhiên tôi bỏ cuộc. Tôi không xỉn đến
vậy. “Graham này,” nàng nói, “Anh chỉ mới mười bốn tuổi thôi. Trời ạ.
Những gì tôi đã nói ở đó chỉ có lợi cho Cậu Heo thôi. Anh hiểu chưa? Giờ
mình về căn chung cư của tôi, uống chút cà phê và mình sẽ nói chuyện.
Không ôm bậy đấy nhé. Khu vực cấm ôm bậy. Nghe chưa?”

Tôi đáp: “Khu vực cấm ôm bậy.” Tôi nói thêm: “Thật ra là Ông Heo, chứ

không phải Cậu Heo.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.