BÀN TAY KỲ DỊ - Trang 112

Chương mười ba

J

ennifer bước lại ngồi xuống vào chiếc sô-pha đối diện tôi. “Vì Chúa,

giúp tôi đi nào, Graham,” nàng nói. “Tôi thấy anh đã làm điều gì đó, phải
không nào? Và điều đóá thật quái lạ, là một điều kỳ diệu gì đó mà tôi quên
ngay nó là điều gì. Tôi muốn nói là, đầu óc tôi không chịu nổi với nó. Vì thế
tôi xóa mất nó đi. Đó là điều mà tôi nghĩ đã xảy ra. Xin chào?” Nàng vẫy tay
với tôi như thể hai cái sô-pha là hai bên đối diện nhau của con phố. “Tôi nói
có hợp lý chút nào không? Vì tôi thật sự muốn hiểu. Hay người ta nên đến
chở tôi đi cho khuất mắt cho rồi?”

Tôi đáp: “Không, tôi hơi hiểu điều mà cô muốn nói.”
“Ô, hay thật nhỉ,” Jennifer nói. “Anh hơi hiểu.”
Tôi nói: “Đúng vậy. Cô biết mà.”
“Bởi vì, nghe này,” nàng nói, “tôi nghĩ là mình đã xóa sạch nó rồi. Ngay

khi tôi thấy anh làm điều đóá. Nó. Gọi là cái gì cũng được. Tôi không xử lý
nó được và trí óc tôi chỉ có đóng ngay lại. Nhưng tôi chưa hoàn toàn quên
nó. Tôi có thể nhớ lại nó làm tôi cảm thấy như thế nào. Nó như một giấc mơ
mà anh không thể nhớ được cái gì xảy ra nhưng anh có thể nhớ lại cảm giác
về nó như thế nào, tâm trạng ra sao, phần nào mùi vị của nó. Nhưng trí óc
tôi không cho phép tôi nhớ lại nó một cách đúng đắn vì điều đóá sẽ như việc
bắt cái bóng đèn không đúng cỡ vào cái đui đèn. Cái bóng có cường độ điện
năng quá cao và làm nổ toàn bộ hệ thống điện. Nhưng, Graham này, vấn đề
là tôi không thể chịu nổi việc không hiểu nó. Tôi thà mạo hiểm cho nổ tung
cả hệ thống còn hơn là không hiểu nó chút nào nữa. Vậy đó. Làm ơn nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.