BÀN TAY KỲ DỊ - Trang 114

Có một mặt đồng hồ số màu xanh trên bếp lò. Cậu George cũng có một

cái giống vậy nhưng nó bị sốt cà chua và các thứ khác phủ lên làm cho rất
khó đọc. Đồng hồ hiện lên 23:40. Tôi nói: “Tôi khỏe mà. Nhiều khi tôi thức
đến tận 2 giờ sáng.”

“Lát nữa tôi sẽ gọi taxi cho anh,” nàng nói.
Tôi nói: “Tôi đi bộ về cũng được.”
Nàng nói: “Hay là bay, tại sao anh không bay chứ. Chúa ơi, nghe tôi nói

này. Thật sự tôi không cho là ý kiến này buồn cười chút nào.” Nàng lấy
thêm một cái ly trong tủ ly: “Tôi nghĩ anh cần uống chút vang nhé? Rồi anh
kể cho tôi nghe.”

Chuyện vậy đó. Tôi kể với Jennifer mọi chuyện: về chuyện xảy ra ở

Lulworth Cove và má dặn đừng kể lại với ai. Rồi về Kylie Blounce và lời
má dặn đừng kể lại với ai là rất đúng. Tôi thở phào: “Cô không biết nó như
thế nào đâu. Tôi chờ dịp này đã từ lâu. Dịp để tâm sự với ai đó. Tôi đã chờ
suốt quãng đời của mình. Giờ tôi cảm thấy rất vui sướng.”

Nhưng tôi không thật cảm thấy như vậy. Tôi chỉ có cảm giác tê cóng đi.
Jennifer hỏi: “Còn ai biết chuyện này nữa?”
“Không ai cả,” tôi đáp.
“Còn Cậu Heo?”
“Ông chứ không phải Cậu,” tôi nói.
“Xin lỗi, còn Ông Heo?”
“Không đời nào biết.”
Jennifer lại bước đến cửa sổ. “Đến đây nào, nhìn cái này đi,” nàng nói.

Tôi đứng kế bên nàng. Nàng cột hai tay áo len quanh bụng. Lông của chiếc
áo len cù vào lưng bàn tay tôi, chúng tôi sát bên nhau. Tôi ngửi được mùi
hương của nàng nhưng cũng có mùi gì đó ngọt ngào do thân thể nàng tỏa ra.
Chỉ là một chút mồ hôi, như một ly bia Stella nguyên trước khi bạn uống
cạn nó. Nàng đang chỉ ra ngoài cửa sổ. Ngoài xa khoảng một dặm có các
ngọn đèn chiếu lên trời, chúng di động như đèn pha trong phim chiến tranh.
Tôi nghĩ đến những hồi còi hụ vang lên và máy bay địch vần vũ trên đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.