BÀN TAY KỲ DỊ - Trang 115

Nàng nói: “Đó là một quán rượu ở West End. Các ngọn đèn chiếu xuyên qua
mái nhà bằng kính. Vậy là chỉ có má anh biết chuyện đó. Và ba anh cũng
biết phải không?”

Tôi đáp: “Không.”
“Ba anh không biết?”
“Chắc chắn không.”
“Vậy là chỉ có má anh và Kylie Whatsit biết thôi. Dạo này Kylie đi đâu?”
“Không đâu cả. Y như cũ. Cô ấy ở Roger de Coverley và cô ấy bo bo xì

tôi ra rồi.”

Jennifer hỏi: “Không còn ai khác à?”
Tôi đáp: “Không, chỉ thế thôi.”
Chúng tôi đến ngồi lại xuống sô-pha. Jennifer lúc lắc đầu và gãi cổ. Ngay

ở chỗ miếng da bé tí mịn như nhung kia. “Tôi xin lỗi, Graham à,” nàng nói.
“Anh phải đi thôi. Tôi đang suy nghĩ về chuyện này.”

Tôi đáp: “Ổn mà. Tôi khỏe.” Tôi không muốn ra về. Tôi chỉ muốn ngồi

lại đó nhìn Jennifer. Tôi ngắm nàng suốt đêm cũng được. Giờ thì tôi rất bình
tĩnh. Tôi thấy mình trong một cuốn phim truyền hình. Tay khoa học gia
kiêm nhiếp ảnh gia trong căn hộ penhouse

[8]

ở Park Lane của hắn, chắc chắn

có một bồn tắm Jacuzzi

[9]

trên tầng mái và sớm muộn gì thì tôi và cô phụ tá

tuyệt đẹp kiêm bạn gái siêu người mẫu cũng sẽ lên đó, cởi đồ ra và tắm
Jacuzzi dưới trời sao. Tôi nghe được tiếng nhạc mà người ta thường dùng
cho dịp này. Rồi họ cắt để cho phần quảng cáo bởi vì các loại phim truyền
hình này chẳng bao giờ vượt quá một điểm nào đó.

“Tuy nhiên, cô có nghĩ là mọi chuyện ổn không?” Tôi hỏi. “Tôi rất lo. Ví

như nếu người ta phát hiện được thì sẽ là một thảm họa.”

Jennifer hỏi: “Vì sao, người ta không quan tâm à?”
Tôi đáp: “Giống như má đã nói. Bà nói đúng. Khi tôi bày ra cho Kylie

xem thì thật là một cơn ác mộng. Thế giới không thể đương đầu nổi, đó là
lời má nói. Thế giới không đương đầu nổi và mọi chuyện đều trở nên sai lầm
và tất cả là do lỗi của tôi gây ra.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.