Jennifer nói: “Ừmm… Tôi đã đương đầu được rồi, phải không? Tàm tạm
thôi.”
Tôi đáp: “Ừ, đúng vậy.”
“Vậy thì tốt,” Nàng nói. Một khoảng im lặng. Tôi nhìn đồng hồ trong bếp,
00:11. Tôi sắp phải đi rồi. Tôi nghĩ về ngày mai. Chạm mặt với cậu George
ở tiệm đàn. Phải gọi điện cho má. Đầu tôi thoải mái và trống rỗng trong một
lúc nhưng rồi nó chứa đầy trở lại. Rồi Jennifer nói: “Anh có nghĩ là tôi có
thể đương đầu lần nữa không? Ngay bây giờ? Tại đây?”
Tôi hỏi: “Cô muốn nói gì?” nhưng tôi hiểu ý nàng rồi.
Nàng ngồi chồm tới trước và nói: “Đưa tay anh cho tôi. Cho tôi xem nó
được thực hiện như thế nào. Trần nhà này đủ cao phải không?”