BÀN TAY KỲ DỊ - Trang 121

Tôi đáp: “Cho nó ngửi khói.”
Cậu George đang khoái vì một lý do nào đó. Cậu vẫn nhìn chăm chăm ra

cửa sổ. Cậu nói: “Giỏi lắm. Chẳng còn gì để mất cả. Vù mất tiêu luôn. Cho
chúng ngửi khói. Ví dụ như má mày chẳng hạn, bả sẽ làm gì chứ?”

Thật là một câu hỏi ngu xuẩn. Má không lái xe. Má không ngồi trong xe.

Chẳng có lý do gì để một thằng chống khủng bố gây phiền toái cho bà.
“Cháu không biết,” tôi đáp.

Cậu George nói: “Tao biết.”
Cậu đang chơi trò gì đây? Tôi rất muốn bỏ đi. Tôi muốn gọi cho Jennifer.

Và gọi cho má nữa. Nhưng tôi sẽ không kể với bà là tôi đã gặp Jennifer và
nàng biết bí mật của tôi.

“Tuy nhiên tao không đùa đâu,” cậu nói. “Má mày sẽ chào thua bởi vì bả

là mẫu người như vậy. Nhưng mày với tao thì khác. Mày giống tao nhiều
hơn, tao thấy vậy. Mày có hiểu tao nói gì không?”

Tôi hỏi: “Có phải cậu và má là chị em nuôi không?”
Cậu George không nói lời nào. Cậu vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Rồi cậu cau

mày nhìn tôi.

“Không phải. Sao mày hỏi vậy?” cậu nói.
Tôi đáp: “Vì hai người hoàn toàn khác nhau.”
Cậu nói: “Mẹ kiếp, nhiều khi mày quái lắm, Ngố à.”
Tôi liếc nhìn đồng hồ Seiko. 17:27 rồi. Tôi nghĩ, nếu cậu để tôi đi vào lúc

17:45 thì má sẽ ra khỏi bệnh viện, tôi sẽ không phải trở về Roger de
Coverley, và tôi sẽ tìm cách đi học ở dưới này. Thậm chí có lẽ ngụ ở căn
chung cư của Jennifer. Nhưng nếu cậu không để tôi đi, thì chuyện ngược lại
sẽ xảy ra.

“Mày đã nói cho má biết mày đang sống như thế nào ở dưới này chưa?”

cậu hỏi. “Như là bả có biết tao không sống trong căn hộ với mày không?”

“Không có chuyện đó đâu,” tôi đáp.
“Khá lắm,” cậu nói. “Nói chung, bả không cần phải biết nhiều chuyện.

Mày hiểu ý tao chứ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.