BÀN TAY KỲ DỊ - Trang 125

không thể nín xì hơi nữa kìa.”

Tôi nói: “Nhiều khi má không thể kềm chuyện đó lại được nếu bị lên cơn

tâm thần.”

Cậu George nói: “Đúng vậy đấy, không kềm được khi có mày hiện diện,

Ngố à.”

Tôi nói: “Có phải đó là nguyên nhân mà má bị suy nhược sau khi sinh

không? Bởi vì cháu?”

“Giờ mày đang nghĩ gì vậy?”
“Má không chịu được khi cháu ra đời,” tôi đáp. “Khi bà thấy…của cháu”

Tôi không nói từ đó ra, tôi chỉ nghĩ đến cú sốc mà má hẳn đã có khi tôi vọt
ra. Thử tưởng tượng nhóc tì Ade có các màng chân vịt chình ình ở cuối cánh
tay xem.

“Nghe này,” cậu George nói. “Một trăm ngàn. Vụ này kiếm được nhiều

như vậy đó. Có khi còn nhiều hơn.”

Tôi nảy ra một ý. Có lẽ không phải là lỗi của tôi chút nào cả. “Má có bị

tâm thần trước khi cháu ra đời không?” tôi hỏi.

“Một trăm năm mươi ngàn.”
“Nhưng bà có bị không?”
“À.” Cậu lấy tay xoa mắt rồi bỏ chân xuống khỏi bàn. Cậu khua đôi giày

lạch cạch trên sàn nhà như thể đang chạy lên dốc.

“À cái gì?” tôi hỏi. “Má đã bị hay chưa bị?”
“Mày muốn biết về má mày khi tao còn là một thằng nhóc hả?” cậu nói.

“Có thật mày muốn biết? Ô kê, như vầy nè.” Cậu thở dài. “Căn phòng của
chị Faith (tên má tôi) giống như cái hầm nhà băng vậy. Giống y như cái đầu
của bả. Mày không thể đến bất cứ nơi nào gần bả hay gần căn phòng của bả.
Sống trong một cái hầm nhà băng thì có khùng không chứ? Mày nói cho tao
biết đi. Nhưng tao biết có những chuyện quái lạ xảy ra trong đó. Tao muốn
nói là phòng của bả và đầu của bả. Nhiều khi người ta nghe được tiếng động
lạ lọt ra. Bà ngoại biết chuyện gì đang xảy ra, tao nghĩ vậy, nhưng tao và
ông ngoại chưa từng nhìn vào bên trong.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.