BÀN TAY KỲ DỊ - Trang 129

Chương mười lăm

Đ

iện thoại đánh thức tôi dậy thật sớm. Tôi nằm yên lắng nghe nó reo, tự

hỏi ai gọi và nhét hết những nỗi điên khùng đêm trước vào một cái hộp khóa
kín lại. Chắc là cậu George hay ba gọi đây, nên tôi chẳng thèm trả lời làm gì.
Nhưng cũng có thể là má. Tôi muốn hỏi bà tại sao đầu của bà như là một két
sắt khi bà còn nhỏ. Chuông điện thoại ngừng reo. Cho dù là ai đi nữa thì
chắc hẳn lúc này họ cũng gọi số di động của tôi và đang nổi giận vì tôi đã tắt
máy rồi. Một lần nữa. Tôi tìm thấy cái áo có in chữ Honkers Go Go Go nằm
trên sàn và mặc chồng nó ra ngoài cái áo thường của tôi. Nó đã nằm trên sàn
khá lâu nên mùi cũng tàm tạm, nó tự làm sạch nhưng tôi cũng xịt thuốc khử
mùi khá kỹ để phòng ngừa.

Vai tôi đau mỏi. Trên đường đi qua cầu, tôi lắc qua lắc lại như một võ sĩ

quyền anh đang khởi động cho nóng người. Tôi mua tờ Nguyệt Cầu ở sạp
báo ở bên phía đầu kia cầu. Trong lúc đứng chờ trả tiền tôi thấy một điều thú
vị. Trên bức tường phía sau người bán báo có một miếng cạc-tông có treo
những túi thịt heo trầy xước bằng dây thun trắng. Ngang trên đầu có một
hình biếm họa vẽ một chú heo vui sướng và dòng chữ: ÔNG HEO

Tôi ghi nhớ chuyện này để kể cho Kate.
Khi đang đi tôi mở tờ báo ra xem. Có chuyện về vụ án mạng một người

đàn bà ở phía Tây London mà cảnh sát phát hiện ra có liên quan với các vụ
giết người và tấn công khác mà chưa tìm ra thủ phạm, có nghĩa là có một kẻ
giết người hàng loạt đang tự do ngoài kia. Tựa đề bài báo là:

TÊN BỆNH HOẠN SĂN BẮT TRẺ CON

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.