BÀN TAY KỲ DỊ - Trang 134

mật của tôi, từ khi tôi cất cánh trước mặt nàng và làm nổ tung tâm trí nàng
và làm nàng cười khóc và giữ chặt chiếc áo len trên đùi. Tôi muốn nghe
tiếng thét lên vì kinh ngạc của nàng, muốn vắt thêm những giọt kinh ngạc
đó. Nhưng mọi chuyện giờ đã thay đổi. Tôi nói: “Graham đây.”

Nàng hỏi lại: “Ai vậy?” Giọng đầy vẻ nghi ngờ và khó chịu.
Tôi đáp: “Graham đây mà.”
Giọng nàng lập tức thay đổi. “Graham à. Vâng. Chúa ơi, tôi vẫn còn phải

ngắt nhéo mình đây. Tối hôm đó anh về có ổn không? Tôi cố gọi cho anh mà
không được.”

“Xin lỗi về mấy ngọn đèn,” tôi nói.
“Này, nghe này,” nàng nói. Rồi ngưng lời. “Anh có sao không? Giọng anh

nghe ngộ lắm.”

“Tôi khỏe mà,” tôi đáp. “Cô nói chuyện với tờ Nguyệt Cầu chưa?”
Nàng đáp: “Rồi. Có một chuyện rắc rối. Này, tôi gọi lại cho anh được

không? Có ai đó đang gọi cho tôi. Anh có chắc là anh khỏe không?”

“Chắc chứ,” tôi đáp.
Nàng nói: “Tốt. Tôi sẽ gọi lại ngay.”
Đường dây câm bặt. Không có chuyện Jennifer yêu tôi đâu. Vì sao tôi ngu

quá xá thế này? Tôi nghĩ về chuyện cùng ăn nhà hàng với nàng. Tôi đặt tay
mình kề bên tay nàng. Chỉ để nó ở đó như thể nó là thứ gì đó đáng tự hào
lắm. Rồi trong taxi, tôi vuốt ve miếng da mịn màng sau cổ nàng. BẰNG
NHỮNG NGÓN TAY CỦA TÔI. Không lạ gì nàng nhảy vọt đi, hẳn cảm
giác đó giống như bị một con dã nhân sờ soạng.

Tôi tự hỏi có phải má đã uống thuốc ngủ quá liều không.
Jennifer gọi lại khi tôi đang chỉnh lại mấy cái khay cạc-tông giữ ly cà phê

trong tiệm World Bean. Nàng không chào hello mà vào thẳng câu chuyện:
“Đúng vậy. Chuyện thế này, Graham à, tờ báo biết một vài chuyện về anh.
Họ có mấy tấm hình.”

Tôi đánh rơi một ly cà phê lên mặt bàn, khoảng cách chỉ chừng hai

centimet. Nó không đổ ra nhưng có một cái lỗ trên nắp đậy ly, một đám bọt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.