BÀN TAY KỲ DỊ - Trang 140

tôi bước ra khỏi cửa. Âm thanh sau cùng mà tôi nghe được là ông Sô-panh
chơi đoạn nhạc piano rất nhanh của mình.

Tôi không biết trạm xe điện ngầm ở đâu bởi vì tôi không thường dùng xe

điện. Tôi đi bộ dọc theo con phố một đoạn rồi dừng lại. Tôi nghĩ mình nên
vào tiệm World Bean để hỏi. Tôi quay lại vì nó nằm ở hướng kia, và thấy
Kate đang đi đến dọc theo vỉa hè. Cô phải đi từng bước ngắn vì chiếc váy
dài khá chật. Chiếc vòng ở cổ chân cô sáng hẳn lên tương phản với màu da.
Cô nói: “Ông Heo nói anh nghỉ việc.”

Tôi nói: “Tôi nghĩ vậy, đúng vậy đó.”
Cô nói: “Mình chưa uống với nhau một ly. Anh có muốn uống bây giờ

không? Một ly thật nhanh thôi?” Tôi gật đầu.

Chúng tôi không quyết định sẽ đi đâu, chúng tôi chỉ đi bên nhau. Kate

nói: “Ông Heo muốn gặp tôi chiều nay. Về chuyện cây Bechstein. Tôi nghĩ
nó quả là thật tệ. Nhưng không phải lỗi của tôi.”

Tôi nói: “Nó không tệ, nó sẽ ổn thôi.”
Cô nói: “Ô vâng, như đồ hạng nhất ấy.”
Tôi nói: “Đúng thế.”
Cô hỏi: “Anh có gọi cho tôi tối qua không?”
Tôi đáp: “Ồ, có. Tôi xin lỗi.”
Cô nói: “Sáng nay tôi thức giấc, tôi nghĩ, Graham có gọi cho mình tối qua

không hay mình đang mơ vậy? Rồi tôi lại nghĩ, nếu mình mơ thấy Graham,
thì chuyện gì đang xảy ra đây?” Kate cười to. Rồi cô nói: “Tuy nhiên, tôi sẽ
nhớ anh.”

Chúng tôi đã đi quá một quán rượu nhưng không ai nói gì. Chỉ đi lang

thang thôi thì thật thú vị. Cô nói: “Anh có nhớ thằng cha vào tiệm ăn mặc
như Chúa Giê-su không? Như cái vòng kết bằng trái cây đó?”

Tôi đáp: “Nhớ chứ.” Và chúng tôi bật cười.
“Rồi anh định làm gì đây?” Kate hỏi.
“Trước tiên là thăm má tôi đã,” tôi đáp.
Kate hỏi: “Bà bình an chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.