BÀN TAY KỲ DỊ - Trang 145

Tôi nói: “Không có chuyện đó đâu.”
Cô nói: “Anh phải nói đôi điều về chúng chứ.”
Tôi nói: “À, một cái thì có vài người biết và nó không dính líu gì với tôi.

Còn cái kia thì chỉ có một người biết.” Tôi nhớ đến Kylie. Và Jennifer. Tôi
nói thêm: “Ba người biết.”

Kate hỏi: “Nó có tệ không?”
Tôi đáp: “Không.”
Cô hỏi: “Vậy thì sao nó lại là bí mật chứ?”
Tôi gọi cho ba bằng điện thoại di động ngay khi người đàn bà ra vườn rải

vụn bánh mì cho gia cầm. Tôi cho ba biết mình đi chuyến tàu nào và người
đàn bà mang dép màu hồng đang tung vụn bánh mì bay tứ tung. Ba nói rằng
sẽ đón tôi ở nhà ga và đưa tôi đến thẳng bệnh viện.

Tôi đi qua cổng chắn soát vé và ba đứng ở đó, ông nhìn đồng hồ, ông hỏi:

“Đồ đoàn của mày đâu?”

Tôi vỗ nhẹ vào túi: “Chuyện má tự tử thế nào?”
Có người quay lại nhìn chúng tôi. Ba nói: “Chúa ơi, Graham.”
Chúng tôi không nói gì thêm cho đến khi lên xe. Ba lục túi tìm chiếc vé

đậu xe. Tôi hỏi: “Má chưa chết chứ?”

Ba nói: “Thôi đi nào.”
Tôi hỏi lại: “Má chết chưa?”
Ba đáp: “Bả chưa chết, Graham à.”
Tôi thở phào nhìn ra ngoài cửa xe. Eddie, gã người chim đang yên lắng lại

trong lồng ngực tôi. “Vậy má tự tử bằng cách gì?” tôi hỏi.

Ông hỏi lại: “Mày cố ý làm chuyện này hả?”
“Chuyện gì?”
“Mày biết chuyện gì mà.” Ông tìm ra cái vé xe. “Mày đi đâu suốt đêm

qua? Tao cứ gọi điện suốt. Hết gọi cho máy di động lại gọi về căn hộ.” Ông
chạy xe lên thanh chắn cổng, hạ kính xe xuống rồi nhét chiếc vé vào khe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.