BÀN TAY KỲ DỊ - Trang 151

“Nó tên George.”
“George!” Tôi thấy những vết trầy trên lưng tay của ba mà tôi chưa hề

thấy trước đây. Có ba vệt đóng vảy. Ở những chỗ miếng vảy bị tróc ra thì da
màu hồng và trông rất mỏng. “Tay ba bị sao vậy?” tôi hỏi.

Ba đáp: “Chỉ là… Khi má mày lên cơn thì nhiều khi bả trở nên rất khó

chịu.”

“Má cào tay ba?”
“Có khi bả mạnh lắm, mày biết mà.”
“Con biết.” Tôi nhớ lại khi nãy má ôm chặt tôi. “Rồi má làm gì đây?”
“Người ta không nói gì với bả. Này, thấy cái áo choàng đó không?” Ông

chỉ cái áo choàng dài màu xám treo trên móc sau cánh cửa của nhà kho. Ông
đốt điếu xì-gà. Ông đánh môi kêu lụp bụp khi rít thuốc cho nó cháy. Đốm
cháy đỏ rực chạy xuống điếu xì-gà và nó nổ tanh tách như dây điện trên cao
khi trời mưa. Ông nói: “Cái áo đó là áo choàng của Lực lượng Không quân
Hoàng gia.” Ông nói không tròn lời vì khói tuôn ra miệng. “Của một ông
chú đi lính không quân. Tao thường mặc nó khi đón xe đi nhờ.” Rồi ông nói
tiếp về chuyện đi nhờ xe một hồi.

Khói trắng và mùi xì-gà nâu ấm áp ứ đầy căn nhà kho và rượu uých-ky

đầy trong đầu tôi. “Ba có quen má chưa khi ba đón xe đi nhờ?” tôi hỏi.

“Chưa. Trước đấy kìa.”
“Ba gặp má ở đâu?”
“Má mày à? Ở Hendon. Tao ở dưới đó ba tháng và gặp má mày ở đó. Bả

làm bồi bàn.”

“Vậy à?” Tôi nghĩ về má như trong một cuốn phim trắng đen cũ, có một

cái tạp-dề trắng đeo trước ngực.

Ông nói: “Bả thuê cái phòng nhỏ. Má bả đuổi bả ra khỏi nhà.”
“Cái gì, bà ngoại à?” Tôi không tin nổi chuyện này.
“Làm tí nữa nghen? Thôi, kể về những cuộc phiêu lưu của mày đi. Cậu

George có hay đưa mày đi chơi không?”

“Tại sao bà ngoại đuổi má ra khỏi nhà vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.