BÀN TAY KỲ DỊ - Trang 152

Ba thổi vào đầu điếu xì-gà để cho nó cháy lại. Nó đỏ rực lên như ngọn

đèn đỏ ở cột đèn giao thông. Ông nói: “Ô, mày biết mà. Đừng hỏi. Giờ chắc
họ cũng không nhớ lại được đâu.”

“Hồi đó má như thế nào? Có phải đầu má như cái hầm nhà băng không?”
Ba đang rít điếu xì-gà. Ông ngậm khói trong miệng rồi đảo mắt khi ngó

tôi. Ông thổi khói ra. Trong một thoáng giây khói là đà trên không như đuôi
một con mèo rồi bay mất vào các góc nhà. “Như cái hầm nhà băng?” Ba nói.
“Mày muốn nói cái gì vậy?”

“Cậu George nói như vậy.”
“Ô, cậu George. Nó có đối xử có đàng hoàng với mày không? Dù mày có

thích hay không thì chính những kẻ như cậu George của trần gian này là
những kẻ đầu têu mọi việc.”

“Con nghĩ là cậu muốn nói rằng má có những bí mật quan trọng lắm.”
“Không như mày nhận thấy đâu.”
Rồi tôi muốn hỏi về cái ngày mà tôi với ba và ông ngoại đi xem chiếc xe

E-Type, chuyện gì đã xảy ra giữa má và bà ngoại khi chúng tôi để họ ở nhà.
Tôi muốn hỏi về thằng em George của tôi, nếu còn sống thì lúc này nó đã
mười hai tuổi. Nhưng tôi không hỏi. Mà tôi lại nói về cậu George. Tôi bịa ra
rằng tối nào chúng tôi cũng đi với nhau vào quán rượu. Tôi không nhắc về
Jennifer hay Kate, hay cây đàn hiệu Bechstein, hay nhóc tì Ade hay vụ rớt
máy bay. Ba không khoái mấy chuyện đó. Ông muốn nghe về chuyện bia
dưới miền Nam nhạt như thế nào.

Sau cùng ông nhìn đồng hồ rồi nói: “Chà, tao nghĩ là…” điều đó có nghĩa

là đã đến giờ đi ngủ.

Tôi buồn ngủ lắm rồi. Tôi quên mất mình đã ở đâu, với ai. Tôi duỗi các

ngón tay kêu lắc rắc làm ba nổi cơn lên. Ông nói: “Tại sao mày luôn luôn
phải làm hỏng mọi chuyện đi?”

Phòng ngủ của tôi thật ngăn nắp. Tôi kéo mấy cái ngăn kéo ra. Chúng đầy

những thứ từ hàng triệu năm trước như cái cuốn hộ chiếu mà tôi chưa từng
dùng đến. Tấm hình chụp ở một tiệm hình ở trung tâm Arndale. Miệng tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.