BÀN TAY KỲ DỊ - Trang 156

“Cuộc đời trôi vèo cái là hết, phải không bà?” Tôi nghĩ giọng bà ta hơi

mỉa mai.

“Sáng nay thì đúng vậy thật. Đây là Graham, con trai tôi.”
Bà y tá nói: “Vậy à.” Bà ta có bộ ngực đồ sộ hơi giống cái bụng bia của

cậu George, tức là thật khó mà biết nó dừng ở chỗ nào và phần còn lại của
thân thể bà bắt đầu ở đâu. Bà không giống với cô y tá mà tôi vừa tưởng
tượng, nhúng cái bánh quy vào tách trà trong giờ nghỉ giải lao. Cô y tá đó
trông hơi giống Jennifer.

Tôi nói: “Chào bà.”
Bà y tá đưa má mấy viên thuốc đựng trên cái khay bằng cạc-tông. Bà hát:

“Lắc nhẹ nhàng thôi, xe ngựa yêu dấu…” Rồi hỏi: “Bà có muốn uống chút
nước không? Cái thứ nước không hạp với bộ tản nhiệt của xe hơi đấy.”

Má nói: “Vâng, cho tôi xin.” Trong lúc bà y tá ra khỏi phòng má nói: “Bó

hoa con tặng má thiệt là đẹp.” Tôi bước tới cửa sổ, giả vờ ngắm mấy bông
hoa, nhưng thật ra tôi cố nhìn ra cửa sổ xem có thể thấy chỗ má đã rớt xuống
không. Bà y tá trở vào làm tôi phải quay trở lại trước khi tôi kịp thấy gì. Má
uống thuốc.

Khi má nuốt, bà y tá nói: “Tôi tin là cậu thích bóng đá.”
Tôi đáp: “Đội Leeds.”
“Ô, đúng rồi cưng.”
Má nói: “Nó sắp đi học lại.” Tôi không nói gì. “Nó là một chàng trai xuất

sắc đấy.”

Bà y tá nói: “Tôi biết cậu ấy xuất sắc mà.”
Má hỏi: “Con xuất sắc phải không Graham?”
Tôi đáp: “Không hẳn đâu.”
Má trợn tròn mắt và thở dài. Má nói: “Kể cho bả nghe đi nào, Graham.”
Tôi nói: “Má…”
Bà y tá nói: “Bây giờ bà ấy thường ngủ trưa một chút. Sao hai má con

không ngồi yên lặng với nhau một lúc đi?”

Tôi đáp: “Dạ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.