BÀN TAY KỲ DỊ - Trang 158

Khi má thức giấc tôi hỏi: “Vì sao bà ngoại lại đuổi má ra khỏi nhà?”
Má đáp: “Bà ngoại đâu có đuổi má.” Bà khóc. Lần này tôi đưa tay ra cho

má, má nâng chúng lên vòng quanh vai bà, rồi tôi vuốt xuống lưng bà và
thấy các tấm xương vai. Nước mắt má làm ướt áo thun của tôi. Khi có thể
nói lại được, bà nói: “Má đã phải đi khỏi nhà thôi.”

“Vì sao?”
“Con biết vì sao mà.”
“Không, con không biết.” Má vuốt tóc sau đầu tôi, ý nói là: Con biết mà.
Má nói: “Tóc con dài rồi.”
“Sao cậu George nói đầu má giống cái hầm của nhà băng khi má còn bé?”
“Cậu có thể nói vậy. Bà ngoại nói cậu sanh ra to bự sự và ngày càng to.

To con và lông lá.”

“Cậu muốn nói là có nhiều thứ bị kẹt trong đó,” tôi nói.
“Tại sao?” Má lắp bắp nói trên vai tôi. Giờ thì má ôm choàng lấy tôi và

cười khúc khích, tôi không thích như vậy. “Cậu có nói là cậu đã nhìn trộm
vào bên trong khi má không để ý không? Chắc cậu giật mình.”

“Cậu không nói chuyện đó. Cậu nói cậu và ông bà không nhìn vào trong.”
“Bà ngoại con thường nói: ‘Đừng có tìm cái mà mày không muốn tìm

thấy.’ Con nên hiểu điều đó. Phải không nào?” Bà lại ôm tôi.

Tôi muốn hỏi bà về thằng em tên George của tôi. Tôi muốn biết đôi tay nó

như thế nào. Và tôi suýt hỏi bà. Nhưng rồi tôi nghĩ ra một chuyện. Nếu đôi
tay nó bình thường thì chắc má nghĩ thằng nhóc đã chết oan. Chắc bà đã
mong tôi chết, chứ không phải là George. Và nếu tôi hỏi má chuyện đó thì
tất nhiên má sẽ chối cho dù đó là sự thật. Và tôi sẽ chẳng bao giờ biết rõ. Có
những câu hỏi không nên hỏi. Vì thế, tôi chỉ hỏi: “Vì sao má nhảy khỏi mái
nhà vậy? Vì sao má lại muốn tự tử?”

Má đáp: “Má đâu có tự tử.”
“Má tự tử mà.”
“Không có đâu. Graham, con yêu.” Má lại ôm choàng lấy tôi nhưng lần

này bà không cười khúc khích nữa. Bà nhìn ngay vào mắt tôi. Đôi mắt bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.