BÀN TAY KỲ DỊ - Trang 160

Chương mười bảy

C

ùng với hai mươi pao tôi lấy của má thì tôi có tất cả là sáu mươi pao

sáu mươi ba xu. Tôi đi bộ khi rời bệnh viện, tôi không biết đi đâu. Đã lâu
trời không mưa và vạn vật có vẻ đầy bụi bặm. Tôi đi ngang qua một ngôi
nhà thờ có dàn giáo dựng quanh tháp. Trông giống như bản phác họa một cái
nhà thờ trên giấy kẻ ô vuông. Người ta đang biến ngôi nhà thờ thành một
nhà kho.

Bên ngoài có tấm bảng ghi: Máy gặt giá cực sốc.
So với London thì ở đây không có nhiều người đi lại loanh quanh. Những

người ở đây có bề ngoài rất khác. Họ mập hơn hoặc gầy hơn, chứ không
nằm ở khoảng giữa. Họ có vẻ như hoặc là có thói thèm ăn ghê lắm, hoặc là
nghiện ma túy. Con gái thì quê mùa thô kệch, còn con trai thì ngông nghêng
cà tửng. Có vẻ như họ đều chăm chú nhìn tôi nên tôi gấp cánh tay lại để họ
không thấy được bàn tay. Rồi tôi nghe có ai đó nói: “Cậu bé anh hùng” với
bạn hắn khi đi ngang. Ai đó cũng kêu lên như vậy từ bên kia đường. Đây là
điều luôn xảy ra ở những nơi bên ngoài London. Người London rất thờ ơ
lãnh đạm, họ vờ như không nhận ra bạn cho dù họ thấy bạn từ xa, nhưng ở
đây thì người ta không thờ ơ lãnh đạm như ở London. Tôi cảm thấy khá vui
vì điều đó. Dù niềm vui chỉ kéo dài có hai giây thôi.

Tôi tự hỏi có nên vẫy tay chào lại không, chỉ vẫy sơ để chào mà không ra

vẻ tự đắc. Một giọng con gái sau lưng tôi la lớn lên: “Ồ,” và lần này thì tôi
vẫy. Tôi cũng quay lại. Ba đứa nhóc đang chạy quanh góc phố, chỗ có một
tiệm bán món cà-ri cho khách mang đi tên là Captain Korma. Chúng vừa la

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.