BÀN TAY KỲ DỊ - Trang 164

Nhưng tôi đã đi qua thanh chắn đường mà không thấy bóng dáng Jennifer

đâu cả. Tôi nghĩ có lẽ nàng đi mua ly cà phê hay tờ báo gì đó nên tôi quyết
định chờ, nhưng lúc ấy một giọng nói vang lên: “Có phải anh là Graham
Sinclair không?” Tôi quay lại, một tay mặc áo khoác da có một cái gì đó
màu đen treo trước lỗ mũi của hắn. Ban đầu tôi không nhận ra nó là cái gì.
Tôi nghĩ có lẽ là nước mũi bị không khí London làm ô nhiễm, như các tòa
nhà bị nhốm đen và khi người ta lau sạch thì chúng lại trông như mới cho dù
đã cũ cả hàng trăm năm rồi. Nhưng tôi có cơ hội để tha hồ xem xét lỗ mũi
hắn trong nửa giờ tới vì chúng tôi bị nhét chung với nhau trên băng ghế sau
của một chiếc xe cảnh sát, và sau một lúc tôi nhận ra nó là lông mũi, thứ
lông mũi thật là rậm.

Khi hắn hỏi: ““Có phải anh là Graham Sinclair không?” thì tôi đáp:

“Đúng tôi.” Và hắn nói: “Thanh tra Thám tử Gì đó” (Tôi không nhớ được
tên hắn sau đó). Hắn nói: “Anh có thể dành cho chúng tôi một ít thời gian
không?” tôi không trả lời vì đó không phải là một câu hỏi chính đáng và hắn
không đợi trả lời. Chúng tôi đi ra khỏi nhà ga. Bên ngoài, khí trời nhớp nháp
và nặng mùi như London là một cái gói khô lạnh được mở toang ra và chúng
tôi ở ngay trên cái sự trơn nhờn còn lại ở hai bên gói. Có cảm giác như mọi
thứ quanh tôi: những chiếc xe buýt và những kẻ lang thang và các bảng hiệu
xe taxi cỡ nhỏ phục vụ suốt 24 giờ đang rung rung lên. Người ta không nhận
ra cảm giác đó trong từng thứ một, nhưng khi đặt mọi thứ lại với nhau thì nó
làm cho người ta có cảm giác London là một cơn nhức đầu.

Lỗ Mũi đeo bông tai ở tai bên phải, tôi thấy nó khá hay, nhưng rồi tôi

nhận ra ngay nghề của hắn. Hắn là một thám tử về tội phạm tình dục.

Chiếc xe đậu ngay nơi chỉ có xe taxi được phép đậu, bạn chỉ có thể đậu

nếu bạn là cớm. Chiếc xe không phải là loại săng-uých kẹp, tức là nó không
phải màu trắng có những sọc đỏ huỳnh quang bên hông xe, mà nó là một
chiếc Mondeo màu xanh sậm có cỗ máy bự. Nhưng nó vẫn là một xe của
cớm. Có một máy bộ đàm ở phía trước. Lỗ Mũi mở cửa sau xe, và khi tôi
leo vào thì hắn ấn đầu tôi xuống như thể tôi là con vịt bằng nhựa mà hắn cố
đè giữ ở dưới nước. Hắn nói: “Đây là hạ sĩ thám tử Ai Đó.” Hắn ám chỉ một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.