BÀN TAY KỲ DỊ - Trang 18

vậy, theo một cách nào đó, thì còn tệ hại hơn nữa. Cô tàn nhẫn với tôi khi tự
tìm cách riêng để lăng nhục tôi thay vì dùng cách thông thường như bọn trẻ
kia. Không phải chỉ đôi tay của tôi làm cô nổi cơn hào hứng lên thôi. Bất cứ
điều gì tôi làm hay nói đều bị cô mang ra làm trò châm chọc.

Giờ thì cô nàng kia kìa, Cô Nàng Chua Ngoa Nhỏ Bé, đang đẩy chiếc xe

đạp của tôi về phía hàng rào. Tôi không biết phải làm gì. Tôi không muốn
nói năng gì vì cô sẽ lại châm chọc ngay. Cô sẽ nói điều gì đó như là: “Những
cái hang thật là thảm hại, cậu không biết điều gì cả à, anh chàng Cà Ròn?”
Thêm nữa, tôi sẽ bỏ cái hang đi và chúng tôi không bao giờ có thể sử dụng
nó nữa. Nhưng cô nàng đang chôm xe đạp của tôi. Và mặc dầu tôi biết nó sẽ
được cất ở đâu - trong nhà để xe của cha Kylie chứ còn ở đâu nữa - thì tôi
cũng không thể lấy nó lại, bởi vì tôi phải giải thích do đâu mà tôi biết được
có nó ở đó cơ chứ? Tôi hẳn phải chờ cho tới khi bắt gặp Kylie chạy nó, mà
điều này thì có thể không bao giờ xảy ra.

Tôi bước ra khỏi cái hang, gọi to: “Kylie.”
Kylie không chua ngoa chút nào. Thậm chí cô không gọi tôi là Cà Ròn

nữa. Cứ như thể tôi gặp một cô nàng Kylie nào khác. Cô vào hang, rồi tôi
thắp nến lên. Chúng tôi nằm bên nhau, và tôi nhìn cô. Một điều gì đó xảy
đến khi tôi nhìn cô. Cứ như thể máu tôi chảy nặng nề. Trong ánh nến, da cô
trông mịn màng như thể cô mờ ảo trong mắt tôi. Tôi phát hiện ra rằng trước
đây chưa bao giờ mình nhìn kỹ cô. Cô có gò má trông giống như đầu mút
của cái giá treo áo của má, vừa mịn màng vừa cứng. Tôi không còn ngửi
thấy mùi giun dế nữa, tôi ngửi thấy mùi táo. Kylie thơm mùi táo.

Chúng tôi không nói năng gì cả. Chúng tôi chỉ nhìn nhau và nhoẻn cười.

Rồi không dưng tôi cười phá lên. Tôi cảm thấy một chút nước mũi xì ra. Tôi
phải chùi mũi bằng lưng bàn tay. Vụ này làm tôi sợ tái tê vì tôi đã giấu đôi
tay mình đi từ nãy giờ, nhưng tôi không thể làm gì khác được. Nhưng dường
như Kylie không để ý. Cô chỉ hỏi: “Gì thế?” Thật ra cô không nói ra, mà có
vẻ như la lên như thế.

Có lẽ chúng tôi tiếp tục như thế thật lâu. Có lẽ chúng tôi hẳn trở nên bạn

thân thiết với nhau. Nhưng rồi tôi nói bậy một câu và mọi điều thay đổi. Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.