BÀN TAY KỲ DỊ - Trang 19

thật sự không kịp hiểu điều mình muốn nói, nó chỉ phọt ra. Nhiều khi trời
thật trong sáng và ấm áp, rồi đột nhiên thay đổi, bầu trời trở nên tối ám sa
sầm lại. Rồi trời lại tràn nắng và ấm áp trở lại. Và khi trời tối sầm, mưa gió
thì người ta không thể nhớ được khi đẹp trời là như thế nào, và ngược lại.

Cứ như thể trời đang đẹp, tràn nắng ấm trong cái hang ấy (tuy rõ ràng là

nó đang rất tối và ánh nến đang cháy lung linh) thì tôi nói: “Mình muốn cho
bạn xem cái này.” Ngay lập tức, trời trở nên tối om và mưa bão sụt sùi.

Tôi nghĩ mọi chuyện sẽ chuyển đổi trở lại, như là thời tiết. Nhưng không.

Kylie nói rằng cô phải đi. Cô chống gối ngồi dậy. Cô có mái tóc thật đẹp xõa
trên cánh tay như những sợi vàng óng ánh trong ruột dây điện. Đất từ trên
trần hang rơi xuống bám lên tóc và cô phủi đi. Lúc này cô không nhìn tôi.
Tôi tin chắc rằng cô sắp nói điều gì cay độc, gọi tôi là Cà Ròn. Tôi van nài:
“Đừng, đừng bỏ đi mà, Kylie.”

Tôi vươn tay ra nắm lấy cổ tay cô. Tôi ngăn cô phủi bụi trên cánh tay. Giờ

thì cô đang nhìn bàn tay tôi. Nhìn thật kỹ, như thể cô đang tìm mảnh thủy
tinh vỡ trên đĩa mì ống. Và tôi thấy như thể mình lại đang bước đi trên cái
cầu nhảy. Tôi cảm nhận được tấm ván run rẩy nhún nhảy dưới bàn chân
mình, và tôi biết rằng lần này tôi sẽ nhảy cắm đầu lặn xuống mặt nước dưới
kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.