BÀN TAY KỲ DỊ - Trang 189

máy giặt. Rồi tôi nghĩ về cách má dỗ tôi ngủ khi còn bé, má của bà mát như
nước mưa và tiếng rơi đều đều của mưa trên ngọn lá.

Có lần trong mùa hè khi còn bé tôi xuống con suối chơi. Trời đổ mưa và

tôi trú dưới một ngọn cây. Tôi ngắm mưa rơi xuống trên cỏ lá. Khi một ngọn
cỏ hay chiếc lá bị giọt mưa rơi trúng thì trông nó giống như thình lình bị một
dòng điện vô hình làm giật bắn lên. Những dòng điện vô hình phủ khắp mặt
đất, giật đám cây cỏ. Tôi nghĩ về chuyện đó và mọi sự trở nên lắng lại, tôi
thấy mình lại chìm vào giấc ngủ.

Rồi chuông điện thoại di động của tôi reo lên. Chắc là nó đã khô rồi, và

reng lên. Tôi nghĩ mình lên cơn đau tim. Tim tôi đập dội vào lồng ngực,
muốn thoát ra ngoài. Tôi nhảy ra khỏi giường, mò dọc theo tường đến chiếc
ghế mà tôi để máy Discman và điện thoại di động trên đó. Màn hình màu
xanh trên điện thoại di động sáng lên, nó giúp tôi định hướng để đi đến. Tôi
băn khoăn không biết ai gọi mình vào lúc giữa khuya như thế này, nhưng nó
không phải là một cú gọi mới. Tôi thấy chỉ có tin nhắn.

Tin nhắn đầu tiên là của ba, tin ông nhắn không dịu dàng chút nào.

“Graham, mày có đó không? Tao biết mày đang ở đó. Mày đang chơi trò gì
vậy? Lần này chuyện lớn rồi. Mày lừa lấy tiền của tao và má mày. Vụ này là
tội hình sự. Đây là chuyện cảnh sát, Graham à, mày có hiểu tao đang nói gì
không? Nếu mày không chịu liên lạc lại thì tao và má mày sẽ tính đến
chuyện tồi tệ nhất và báo cảnh sát. Vì Chúa, con trai à. Vì Chúa lòng lành vô
cùng. Tao không biết đâu. Tao không biết đâu à nha.”

Năm tin nhắn kia cũng của ba. Chúng cũng có cùng chung nội dung như

vậy.

* * *

Buổi sáng Jennifer thò đầu ra khỏi cửa. Nàng đã trang điểm để đi làm rồi.

Son phấn lên, tóc chải mượt. Một thứ gì đó đen mướt. Nàng nói: “Nghe này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.