BÀN TAY KỲ DỊ - Trang 209

Tôi không có kế hoạch nào cả. Tôi không nghĩ được kế hoạch gì. Tôi chỉ

nghĩ đến việc gặp Kate thôi. Tôi nghĩ có thể Kate sẽ làm cho mọi việc trở
nên ổn thỏa. Cô sẽ nói chuyện với Jennifer và ba má và mấy tay cớm, và họ
sẽ tin lời cô, và rồi ổn hết như chuyện cô tìm cho tôi cái căn cước giả vậy.
Có lẽ cô sẽ tìm cho tôi một nơi nào đó để ở và tôi có thể đi học ở dưới này,
và cô trình diễn một buổi hòa nhạc piano, tôi ngồi ở hàng ghế đầu và đứng
dậy hoan hô cô. Nhưng trước tiên tôi phải kể mọi chuyện với cô. Đó là điều
tôi sắp làm. Tôi phải gặp và kể với cô. Đó là kế hoạch của tôi, kế hoạch sau
cùng.

Điều hay ho của việc đi dưới trời mưa tầm tã là bạn có thể khóc đến phọt

mắt ra mà không làm ai chú ý cả, miễn là đừng khóc ầm ĩ quá.

Điện thoại di động của tôi reo. Tôi đứng ở ngưỡng cửa của tiệm ăn Happy

Snaps, nhìn con số hiện lên trên máy. Tôi sẽ không nghe điện của má hay ba
gọi. Ban đầu tôi không nhận ra số của ai. Rồi tôi biết đó là số của Kate. Tôi
nói: “Chào Kate.”

Cô nói giọng thì thầm. “Anh có chôm tiền của ba má anh không?”
“Cô không thể chôm tiền ba má của chính mình. Vì sao vậy?”
“Vì mọi người phát khùng lên ở đây.”
“Cô đang ở trong tiệm đàn à?”
“Tôi ra ngoài. Ông Heo đang dẫn một tay nọ đi lòng vòng xem những thứ

ông bán cho hắn.”

“Ông ấy bán tiệm à?”
“Thật là kỳ quái. Tôi nghĩ là ông ấy lên cơn rồi. Còn nữa, ba anh la ông

ấy chói lói trên điện thoại, mấy tay cớm đến truy lùng anh. Anh có xem tờ
Nguyệt Cầu hôm nay không? Anh ở đâu? Đang làm gì vậy?”

Tôi hẹn gặp cô bên ngoài tiệm World Bean gần tiệm đàn, cái tiệm bị đóng

cửa sau vụ rớt máy bay. Tôi nói: “Một lát nữa gặp cô nhé.” Khi sắp tắt máy
thì đột nhiên tôi nảy ra một ý. “Khoan đã nào. Cô có biết chùm chìa khóa
treo trong phòng vệ sinh không? Cô lấy nó theo nhé?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.