BÀN TAY KỲ DỊ - Trang 218

Nhưng tôi không đáp. Tôi nhắm mắt lại, hít hơi thật sâu. Hai bàn tay tôi

kêu răng rắc, đầu gối khuỵu xuống một chút. Tôi dặn: “Dù có chuyện gì thì
cũng đừng buông tay ra nghen. Nhớ chưa?” Tôi cảm thấy đầu của

Kate gật gù lên xuống phía sau gáy tôi. Và tôi vào cuộc.
Chúng tôi vọt đi như tiếng kêu véo một cái trên đôi giày Pumas của Kate.

Tôi phóng thẳng lên như một hỏa tiễn; hồi nào đến giờ tôi chưa từng làm
như thế. Tôi không biết rõ điều mình đang làm. Giống như việc lái chiếc
Merc, tôi trong chế độ điều khiển tự động. Kate la oai oái gì đó vào tai tôi,
cô la không thành lời, chỉ có tiếng thôi, vừa gào thét vừa ho lên sặc sụa. Tôi
cảm nhận được thân thể cô run rẩy chạm vào thân thể tôi nhưng không nặng
tí nào, cứ như là không có chút trọng lượng nào cả. Kate nhẹ hều như là bé
Ade. Tiếng còi xe vang lên bên dưới kia. Xa lộ M1 trông giống như một dải
thịt ba rọi, có một bên đèn trắng và bên kia thì đèn vàng. Tay phi công trong
đầu tôi đẩy cần lái về phía trước và đó là một cảm giác hoàn toàn mới lạ đối
với Kate. Chúng tôi bắn vọt đi như một viên đạn xuyên qua những cụm mây
nhỏ. Sau cùng cô cũng nói được thành lời. Cô la lớn vào tai tôi.

“A ha, Graham, tôi không cho rằng vụ này là một bí mật.”
Rồi cô cười to và la lên: “Không, đây là chuyện kỳ diệu nhất chưa từng có

ai làm được.” Rồi cô la lên một tiếng nghe như thế này: “Aaaaaaaa,
eeeeeeeee, weeeeeeeee, ooooooooo.” Tôi mừng quá. Nó chứng minh được
điều gì đó, một lần và mãi mãi. Nó chứng minh tôi không phải là tên tâm
thần bệnh hoạn. Nó chứng minh tôi không phải là thằng Quái. Nó chứng
minh điều má đã nói. Tôi là một chàng trai trẻ khác thường.

Khi hạ xuống đất rồi, trong suốt mười phút tôi và Kate không nói được lời

nào. Với Kate, là do cô ấy bị đớ lưỡi.

Còn tôi là vì cả người tôi mềm nhũn ra như thạch. Tôi chưa từng bay lâu

và xa như thế. Nhưng việc có Kate bám sau lưng không khiến nó khó khăn
hơn chút nào, mà còn làm cho dễ dàng hơn nữa. Dễ hơn là việc ôm thằng bé
Ade. Dễ hơn là ôm trọn cả thế giới trong vòng tay mình. Chúng tôi đang
đứng trong bãi đậu xe của bệnh viện mà má nằm. Tôi kéo Kate vào trong
bóng tối ngừa trường hợp có ai đó đang truy lùng tôi. Kate cúi gập người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.