BÀN TAY KỲ DỊ - Trang 221

“Không, không sao đâu mà. Má sẽ thấy. Mình phải đi thôi.”
“Mình không thể đi đâu được. Mình đi đâu nào?”
“Về nhà. Về với ba. Má sẽ thấy mà.”
“Mình không thể về đó. Họ đang truy lùng.”
“Chẳng hề gì đâu. Mọi chuyện ổn rồi.”
“Họ đóng hết cửa ở đây rồi.”
“Vậy sao?” Tôi nhìn cái cửa sổ.
“Graham nè, làm sao mà con…?” rồi bà nói tiếp: “Hoàn toàn hổng được.”
“Má có thể bám vào con mà. Mình phải làm thiệt nhanh.” Tôi chụp lấy

tay bà và kéo bà ra khỏi giường. Má bóp chặt lấy tay tôi rồi cả hai má con
nhìn xuống chỗ hai bàn tay của chúng tôi nắm chặt lại với nhau. Má mỉm
cười. Bà xiết tay tôi thật mạnh.

“Ôi, lạnh quá,” bà nói. “Để má mặc cái áo choàng đặc biệt vào đã.” Tôi

lấy cái áo choàng Singapore sau cánh cửa xuống và khoác quanh người bà.
Nó có màu ngà của bánh trứng. Bà xỏ đôi dép vào chân, còn tôi thì vơ mấy
tờ bạc trong ngăn tủ trên cùng.

Chúng tôi rón rén đi xuống hành lang đến phòng vệ sinh. Không đủ chỗ

cho cả hai chúng tôi trong ngăn phòng nhỏ xíu. Chúng tôi cười khúc khích.
Má hỏi: “George nói có đúng không, con chôm mất niềm hãnh diện và vui
thú của cậu ấy?”

Tôi đáp: “Cậu ấy để con lái nó, má biết mà, dưới London đó. Nhiều khi

cậu ấy bắt con lái cho dù con không muốn.”

“Cậu ấy chẳng bao giờ làm vậy.”
“Cậu làm vậy mà.” Tôi ngó cái cửa sổ rồi ngó má.
“Má không thể nào chui lọt qua đó.”
Tôi nói: “Không sao đâu,” rồi tôi chui qua. Tôi đứng trên gờ cửa bên

ngoài thò đầu vào trong. “Đi nào. Dễ lắm má à.”

“Má chui qua hổng được đâu.” Má lắc đầu. Bà lại khóc. “Má làm hổng

được mà. Má sợ lắm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.