BÀN TAY KỲ DỊ - Trang 36

khí yên tĩnh, tức là cậu ngăn tôi có những giấc ngủ đứng. Nhiều lúc cậu xì
hơi thật to vì nghĩ chuyện đó là rất tài hay rất tếu, nhưng tôi hoàn toàn không
nghĩ thế, và tôi mới chỉ bằng phân nửa tuổi đời của cậu thôi. “Lampart. Một
không…!” cậu gào lên như vậy, có nghĩa là đội bóng Chelsea mới làm bàn.
Hay nhiều lúc cậu trở nên thật nghiêm trọng. Có lần cậu nói: “Đàn piano
không phải là món hàng mua trong cơn bốc đồng.” Ô, cám ơn nhiều. Cứ như
thể cậu đang trao cho chúng tôi những thông tin thông thái trác tuyệt và
huấn luyện chúng tôi trở thành kẻ suốt đời ngồi bán đàn.

Dù sao đi nữa, mọi việc suôn sẻ trong khoảng ba tuần, làm tôi vui lên khi

ở Thành phố Khói

[3]

và biến toàn bộ vùng Bắc nước Anh thành một kỳ nghỉ

hè thú vị, quên đi vụ nhảm nhí Cả Quỷnh, rồi có chuyện xảy ra. Vụ rớt máy
bay ở Fulham.

Một ngày thứ Ba, bầu trời xanh trong, một Người Cõi Trên nào đó cắt dây

chiếc RF 3409 bay đến từ Tashkent, thủ đô của Uzbekistan, và chiếc máy
bay khổng lồ màu bạc này, nó trông giống như chiếc ống đựng xì-gà mà ba
dùng đựng tắc-kê trong nhà kho, gần như ngự lại trên đầu tôi. Cũng trên
hàng ngàn cái đầu khác nữa, nhưng đầu tôi mới là cái đầu quan trọng, đối
với tôi. Chiếc Tupolev nhìn bên ngoài rất cũ, hẳn có vết rỉ sét quanh những
đinh tán, và băng keo hiệu Sellotape dán dính mấy cái cần điều khiển lại với
nhau, ủi sạch một tòa nhà cao gần sông. Sau này tôi xem lại trên tivi, băng
video không chuyên nghiệp; tại sao lúc nào cũng có kẻ đang quay phim một
cái thùng thư hay một tay cảnh sát ngủ gật rồi may mắn xoay cái máy và
quay được cái cảnh đáng đồng tiền bát gạo thế nhỉ? Thật là một cú ác liệt, cứ
như là một thằng ngố trong tiệc cưới loay hoay làm sao lại té ngửa trúng
ngay vào cái bánh cưới! Rồi nó cày một đường rãnh rộng cả trăm mét và dài
đến nửa cây số xuyên qua hàng chục con phố. Một trong những con phố đó
cách tiệm đàn chỉ vài dãy nhà. Diêm vương réo tên ai nấy dạ (tay phóng
viên truyền hình nói như vậy đấy). Thật ra, đối với một số người thì đúng là
Diêm vương gọi thật.

Điều đầu tiên tôi nhận ra là tiếng động, cứ như là một tiếng rít xé gió từ

trên trời. Tôi vừa vù đến tiệm cà phê World Bean ở cuối phố mua vài ly. Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.