BÀN TAY KỲ DỊ - Trang 39

Tôi nhìn đống gạch đá hỗn độn trước mặt tìm đường leo lên. Gạch đá từ

đám đổ nát thành những nhúm bụi nhỏ rơi xuống quanh tôi. Tôi không liều
mạng leo lên đó đâu. Tôi dám bị cả nửa khối nhà rơi xuống đè lên người lắm
chứ. Tôi chợt nảy ra một ý. Tôi mò trong túi lấy ra chiếc di động. Tôi luôn
mang theo di động. Ba má dặn tôi lúc nào cũng phải mang theo di động
trong người, làm như vậy để họ không có mặc cảm tội lỗi vì đã để tôi đi xa
hàng 350 cây số, để họ tự nói với mình và hàng xóm rằng Graham luôn luôn
ở trong vùng phủ sóng. Nhưng thật ra không phải như thế vì tôi luôn tắt
nguồn. Nhưng giờ thì tôi sẽ dùng tới nó. Tôi sẽ gọi cho má để hỏi xem tôi có
được làm điều mà tôi định làm hay không. Tôi trượt vỏ máy ra rồi bấm số.
Ngón tay cái tôi chực trên cái biểu tượng nghe máy nhỏ xíu màu xanh.

Tôi băn khoăn bà sẽ trả lời câu hỏi tôi như thế nào đây. Có rất nhiều khả

năng xảy ra cho câu trả lời, ví dụ: “Chết bây giờ con à!” Thế nào đi nữa thì
chắc chắn bà cũng không đồng ý. Và tôi nhận ra là tôi không muốn nghe bà
nói KHÔNG, có nghĩa là tôi đã quyết định mà không cần bà giúp. Do đó tôi
cất di động lại vào túi. Rồi tôi hoảng sợ về việc mình sắp làm cho đến nỗi tôi
mò mẫm lung tung tìm cái Discman để kiểm tra cái tai nghe không lòng
thòng ra khỏi túi. Tôi quỳ xuống kiểm tra dây giày đã buộc chặt chưa. Tôi tự
hỏi mình có bao nhiêu tờ hai mươi pao cất trong người.

Má ơi, đứa bé vẫn kêu khóc nhưng giờ đã giảm dần, như thể cơ thể nó

chạy bằng pin mà pin đang hết dần. Ngay bây giờ hoặc chẳng bao giờ nữa,
tiến lên hay là chết, như lời ba thường nói. Tôi cố lắng nghe, cố xác định nó
từ đâu vang đến (nhìn lên chỉ cách năm mét cũng không thấy rõ được). Rồi
tôi nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.