BÀN TAY KỲ DỊ - Trang 62

Cậu George rê các ngón tay lên mặt một cây đàn Rickenmuller xem có

bụi không. Cậu xem kỹ đầu các ngón tay. “Chà,” cậu giơ tấm bảng lên, đọc
to: “‘Tiệm đóng cửa. Chỉ tiếp người có hẹn trước.’ Ngon nhỉ?” Cậu ngưng
lời nhìn chúng tôi, nhìn từng đứa một. “Ta muốn nói là, hãy mở cửa tiệm
nhưng suốt ngày không cho ai vào cả. Bằng cách đó chúng ta có thể vui chơi
rửng mỡ. Phải không?” Chúng tôi không ai trả lời nên cậu lại hỏi tiếp: “Phải
không nào?”

“Mọi chuyện rối tung lên,” Kate nói: “rớt máy bay và đủ thứ chuyện.” Cô

nhún vai.

George chỉ ngón tay vào cô và hỏi: “Ai dán cái thông báo lên đó?”
Mọi người im lặng, cứ như là lũ học trò trở lại trường học, vậy mà tôi

nghĩ mình đã gia nhập vào đám người lớn. Cậu George nhìn hết người này
đến người khác. Rồi Derek khai: “Chính là nhóc Joe.”

Tôi căm ghét khi Derek gọi mình như thế. Cha nội Derek này được mấy

tuổi rồi chứ? Chẳng cần biết, nhưng nhiều khi mày bao nhiêu tuổi cũng
chẳng quan trọng, cái đầu mày luôn luôn chỉ vừa mới lên bảy thôi. Derek là
gần như thế. Nếu hắn bằng tuổi tôi, học cùng trường với tôi, thì hẳn là hắn
cũng sắp hàng để châm lửa lên tóc tôi. Nếu bọn Đức mà thắng Thế Chiến
Thứ Hai thì Derek đã mặc đồng phục của chúng và có đặc quyền để chơi cha
người Anh rồi.

Kate nói: “Derek, Chúa ơi. Ông không có mặt ở đây mà. Tôi làm đó. Ô

kê, George à.”

Derek nói: “Đúng vậy. Nhưng em làm vì nó. Em phải làm vậy.”
Kate nói: “Mọi chuyện cứ phát rồ lên, phải không nào? Người ta cứ đổ xô

vào. Tôi nghĩ đó là cách tốt nhất.”

Derek nói: “Họ nghĩ nó là Chúa Giê-su hay sao đó. Tôi nói bọn khùng

kìa.”

Tôi nói: “Chuyện đó đâu phải là lỗi của tôi phải không? Làm sao tôi cản

được chuyện người ta làm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.