BÀN TAY KỲ DỊ - Trang 77

từng tờ một, việc này thật là chán. Tôi mất cả ba giờ để làm. Derek luôn
canh chừng tôi làm, tôi cảm nhận ánh mắt của hắn soi mói nhìn tôi. Nhìn
vào đôi tay tôi. Có lần hắn hỏi: “Cậu ném cái đó ra để làm gì?”

Tôi đáp: ”Vì…”
Hắn cắt lời tôi: “Thôi được, nhớ xem kỹ nhé, Joe. Xem kỹ đấy.”
Cậu George cứ nói rồi ngưng, rồi lại nói trên điện thoại với một tay nào

đó về các thiết bị nha khoa. Khi Derek đi vệ sinh, Kate nói: “Đừng lo về
Derek, hắn đang buồn thôi.”

“Tôi không để ý đâu,” tôi đáp.
“Lúc nào đi làm một ly nhé?” cô nói. Cô nói thì thầm để cậu George

không nghe được.

“Ô kê,” tôi đáp.
“Anh có cái thẻ căn cước thì hãy dùng nó đi chứ,” cô nói.
Tôi suýt kể với cô rằng tôi sắp đi ăn ở một nhà hàng sang trọng với một

phụ nữ thật quý phái và không cần phải có thẻ căn cước mới được vào, mà
chỉ cần quen biết đúng người, nhưng tôi nghĩ nói vậy nghe ra vẻ kiêu căng
quá nên tôi chỉ nói “Ô kê” thêm lần nữa.

Tôi băn khoăn Jennifer cảm nhận và thấu hiểu được chừng nào. Vì tôi biết

tôi sẽ chọn nàng. Nghĩ về điều đó là bụng tôi nóng sôi lên, nhưng tôi không
kềm được, tôi sẽ kể với nàng bí mật của mình. Tôi suy nghĩ sẽ bắt đầu từ
đâu. Hay tôi nên chỉ bày ra cho nàng xem? Nàng đã thoáng thấy nó rồi, cho
dù tôi không chắc nàng biết được chừng nào. Ít ra nàng không chơi trò của
Kylie Blounce và ngất đi. Hay tôi nên kể với nàng từ đầu. Kể cho nàng
chuyện xảy ra với Kylie, hay trở lại mãi chuyện ở Lulworth Cove? Cho nàng
thời gian để thấm dần câu chuyện, rồi bày ra cho nàng xem. Tôi quyết định
mình sẽ tuỳ cơ ứng biến.

Tôi muốn gặp Jennifer quá. Mười lăm phút sau, tôi gặp nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.