BÀN TAY KỲ DỊ - Trang 83

Jennifer nói: “Vâng. Anh ta rất giỏi. Tôi sẽ đưa cho anh một vài tấm.”
Tôi biết nàng sắp rời tôi. Được kề cận bên Jennifer giống như được ăn

một món thật ngon, chẳng hạn như món cà ri gà Ấn Độ có nêm đủ loại gia vị
trong đó. Tất cả hương vị này cháy bỏng nồng nàn trên lưỡi. Mùi hương,
bầu ngực, đôi mắt và làn môi của nàng cùng nổ tung trong đầu tôi. Và rồi
khi phải nói lời từ biệt thì cứ như là có ai đó giật mất đĩa thức ăn ngon lành
trong khi mình chưa ăn xong. Thậm chí giật mất trước cả khi tôi ăn nữa. Tôi
hỏi: “Cô có thích lên căn hộ của tôi một lát không? Mình gọi một cái pizza.”

“Tôi có việc phải đi rồi,” nàng đáp.
Tôi biết nàng sẽ trả lời như thế. Nàng thả tôi xuống bên ngoài khu chung

cư của cậu George, tôi đứng lại trên vỉa hè nhìn chiếc Mini Cooper chạy
khuất, cảm thấy khoảng trống còn lại trong bụng mình, nơi mà tôi muốn
Jennifer hiện diện trong đó.

* * *

Tôi nghĩ đến việc xem những cuốn phim đồi trụy của cậu George nhưng

lại sợ cậu mách lại. Bà nội thường đánh dấu bên ngoài chai rượu mạnh dùng
để đãi khách để xem các cô chú có uống lén khi không có mặt bà hay không.
Có thể cậu George cũng có cách làm dấu các cuốn video xem chúng có bị
xem hay không.

Tôi không thư giãn được.
Tôi nghĩ đến việc dọn dẹp nhà cửa cho ngăn nắp để mời Jennifer lại chơi,

và cũng để khóa mồm cậu George lại khỏi ì xèo này nọ. Tôi chỉ phủi bụi
được cái đầu của John Lennon thôi rồi ngừng tay vì nó không giúp tôi thư
giãn chút nào, nó không làm cho tôi ngưng suy nghĩ. Điện thoại reo vài lần
nhưng tôi mặc kệ để nó tự động nhận tin nhắn. Tôi quyết định đi mua một
cái pizza. Tôi có thể gọi tiệm mang tới cho mình nhưng tôi lại thích đi bộ.

Tôi chọn pizza cá, để ăn thử xem chúng như thế nào. Trước đây tôi chưa

từng ăn chúng; nếu thấy ngon tôi sẽ bày cho Jennifer khi nào gặp lại. Tôi thả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.