BẢN THÔNG BÁO TỬ VONG- SỰ TRỪNG PHẠT - Trang 126

“Khoảng 40 thì phải.” Tiêu Gia Lân dài giọng nói, “Hắn không có

công ăn việc làm gì, là một gã lưu manh.”

“Khoảng 40?” La Phi tính toán chênh lệch tuổi tác giữa hai bố con rồi

phỏng đoán, “Như vậy trên anh ta vẫn còn anh chị đúng không?”

“Không. Anh ta là con độc, trung niên đắc tử. Chắc chắn là được

nuông chiều từ nhỏ, nếu không, anh thử nghĩ mà xem? Với xuất thân của
anh ta, nếu có tí ý chí, làm sao lại là một thằng lưu manh được chứ?”

Phi gật đầu. Con em của cán bộ cao cấp như vậy, nếu lúc nhỏ không

được dạy dỗ cẩn thận, rất dễ hình thành tính cách xấu, nuông chiều bản
thân, không nghe lời ai. Đến khi thế hệ trên trong nhà về hưu, thất thế, loại
người này mất đi chỗ dựa, bản thân mình lại không có tài cán gì, thường sẽ
rất bết bát, thậm chí cuộc sống còn không bằng dân thường.

La Phi phân tích tiếp: “Anh ta không có việc làm, vậy thì hoàn toàn

sống bám vào tiền lương hưu của ông cụ đúng không?”

“Chắc chắn rồi.” Tiêu Gia nhún vai nói, “Chi phí điều trị của ông cụ

hết bao nhiêu đều được nhà nước thanh toán, mỗi tháng còn để ra được hơn
mười nghìn tệ tiền lương hưu, đều do Vương Cảnh Thạc nắm giữ. Cho nên
anh đừng nghĩ hắn là một thằng lưu manh, cuộc sống cũng đàng hoàng
lắm.”

La Phi chau mày: “Thế thì Vương Ngọc chết đi đồng nghĩa với cây

tiền của Vương Cảnh Thạc bị chặt gẫy đúng không?”

“Đúng thế. Cho nên đối phó với hắn rất mệt mỏi, đầu tiên hắn đòi tận

những một triệu tệ cơ đấy. Sau đó tôi phải làm rất nhiều việc mới giảm
được mức giá xuống còn một trăm bảy mươi nghìn tệ - Đó là một con số có
thể chấp nhận được đúng không, coi như xong việc, yên chuyện.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.