BẢN THÔNG BÁO TỬ VONG- SỰ TRỪNG PHẠT - Trang 167

“Có gì mà tiếp xúc chứ? Tôi và anh ta nước sông không phạm nước

giếng.” Không ngờ Vương Cảnh Thạc lại nói một câu thành ngữ rất văn vẻ,
sau đó lại bổ sung thêm: “Tôi không có tiền, anh ta cũng không có tiền, hai
thằng khố rách áo ôm tiếp xúc cái chết tiệt gì!”

La Phi chăm chú nhìn Vương Cảnh Thạc một lúc rồi nói: “Một thời

gian trước, Lý Tuấn Tùng đã mất tích.”

Vương Cảnh Thạc chớp chớp mắt, vẻ mặt tỉnh bơ, bật ra mấy chữ:

“Liên quan đếch gì đến tôi.”

La Phi lại tiếp tự hỏi: “Anh ta đã bị bắt cóc. Tối hôm kia tên bắt cóc đã

tiến hành trao đổi với người nhà của Lý Tuấn Tùng. Địa điểm trao đổi ở
ngay khu vực khán đài K trong sân vận động Kim Sơn. Khi đó trong sân
vận động đang diễn ra một trận bóng quan trọng. Lợi dụng thời điểm lộn
xộn khi trận đấu kết thúc, tên bắt cóc đã lấy được thành công số kim cương
trị giá một triệu tệ.”

Vương Cảnh Thạc quay đầu lại, hắn nhìn La Phi, như thể đang suy

ngẫm về ẩn ý trong lời nói của đối phương.

“Có bằng chứng cho thấy, lúc đó anh cũng đang ở trên khu vực khán

đài K, mặc áo cầu thủ màu đỏ lẫn trong những người hâm mộ của đội
khách. Hơn nữa, không lâu sau khi trận đấu kết thúc, anh còn gọi điện thoại
cho vợ cũ của anh, nói là kiếm được một khoản tiền, đúng không?”

Vương Cảnh Thạc có ngơ ngẩn đến mấy, lúc này cũng đã bắt đầu hiểu

ra. “Ồ, anh cho rằng tôi là tên bắt cóc đó,” Mắt anh ta đảo như rang lạc,
không biết đang nghĩ gì.

“Anh không muốn giải thích sao?”

“Tất nhiên phải giải thích chứ...”, Vương Cảnh Thạc dừng lại một lát,

đột nhiên cười tinh quái và hỏi ngược lại “Đây là một vụ án lớn đấy nhỉ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.