BẢN THÔNG BÁO TỬ VONG - TẬP 1-3 - Trang 11

mảng lớn, làm lộ ra lỗ mũi đen sì, đôi môi hở hếch như miệng thỏ, lộ ra
hàm răng đen vàng khuyết thiếu. Trịnh Hách Minh hít một hơi thật sâu,
điều chỉnh tâm trạng của mình, sau đó ông gọi ra tên của “quái vật”

: “Hoàng Thiếu Bình.”

Ánh mắt của quái nhân đáng sợ có tên Hoàng Thiếu Bình chợt trở nên

sắc lạnh, anh ta nhìn chằm chằm vào vị khách mới tới hồi lâu, sau đó nói
giọng run rẩy: “Ông là... cảnh sát Trịnh?”

Dây thanh đới của anh ta có lẽ đã bị thương nghiêm trọng, khi nói mang

theo âm tàn tạ. Trịnh Hách Minh rướn mày, cảm thấy rất kinh ngạc: “Thật
không ngờ anh vẫn còn nhận ra tôi... Đã bao nhiêu năm rồi, mà anh vẫn còn
nhớ.”

“Sao tôi có thể quên được chứ?”

Hoàng Thiếu Bình cắn chặt răng ép ra câu này. Giọng nói khàn đặc đó

như thể mọc ra chiếc răng cưa, từng nhát từng nhát cứa vào trái tim của
Trịnh Hách Minh. “Tôi cũng chưa quên, chưa bao giờ!”

Tâm trạng của Trịnh Hách Minh cũng bị lây nhiễm từ phía đối phương,

giọng của ông cũng trở nên run rẩy, “Cho nên, hôm nay tôi mới tới tìm
anh.”

Hai người, một người là cảnh sát, một người là quái vật, họ đang nhìn

nhau chằm chằm giữa cơn mưa triền miên rả rích. Ánh mắt của hai người
như thể đang so đọ sự lạnh giá với cơn gió trong mưa, đủ để đông cứng sắc
đêm lại. Hồi lâu sau, giọng nói của tên quái vật đó đã phá vỡ sự im lặng.
“Ông vào đi!”

Hoàng Thiếu Bình vừa nói, vừa quay người bước vào sâu trong phòng,

anh ta khó nhọc chống chiếc gậy - thì ra đôi chân anh ta cũng tàn tật. Trịnh
Hách Minh lặng lẽ đi theo sau chủ nhà. Dưới ánh đèn lờ nhờ, ông bắt đầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.