Sau khi nói xong những câu này, La Phi cầm tập tài liệu trước mặt mình
lên và lật giở ra xem. Những người khác cũng lần lượt làm theo, cả phòng
họp nhất thời trở nên yên ắng lạ thường. Mặc dù đều là các thành viên của
tổ chuyên án, nhưng biểu hiện của mỗi người khi đọc tài liệu lại có sự khác
biệt. Bởi vì lúc trước La Phi đã xem một lượt, cho nên bây giờ anh chỉ vừa
trầm tư suy nghĩ, vừa căn cứ theo tiến triển của hướng tư duy mà lựa chọn
đọc từng đoạn tương ứng; Doãn Kiếm ngồi bên 198 cạnh anh thì lại đọc tỉ
mỉ hơn nhiều, cậu lật giở theo thứ tự từng trang một, vừa đọc còn vừa ghi
chép gì đó vào cuốn sổ; cũng là lật giở từng trang một, nhưng tốc độ đọc
của Tăng Nhật Hoa lại rất nhanh, chỉ khi lật giở đến những bức ảnh đầy
máu tanh ở hiện trường xảy ra vụ án, cậu mới nghiến răng nghiến lợi nhìn
kỹ thêm; Mộ Kiếm Vân thì hoàn toàn ngược lại với Tăng Nhật Hoa, chỉ cần
gặp những bức ảnh, cô bèn nhắm mắt và giở qua luôn, cho dù là như vậy,
càng đọc nhiều, hơi thở của cô vẫn trở nên dồn dập, bộ dạng có vẻ như hơi
khó chịu đựng nổi. Trong tất cả mọi người ngồi đây, người có tâm trạng đọc
phức tạp nhất chính là Hoàng Kiệt Viễn. Phần lớn những tư liệu này đều là
do chính tay ông sắp xếp ra năm đó, bây giờ lật giở xem lại, từng trang đều
đưa tư duy của ông quay trở lại ký ức năm xưa. Đó là những năm tháng bao
gồm cả sự phẫn nộ, nhục nhã và bất lực, những thứ cảm xúc này cứ vương
vấn đến tận bây giờ và vẫn đang giày vò ông. Chỉ một lúc sau, sự chú ý của
ông đã hoàn toàn tách rời tập tài liệu ở trong tay, ánh mắt cũng đờ đẫn nhìn
vào một tiêu điểm hư vô nào đó, không biết đang nghĩ gì. Cho đến lúc ông
nghe thấy La Phi đang gọi mình, mới bừng thoát khỏi nỗi thẫn thờ. “Anh
Hoàng, anh là người hiểu biết rõ nhất về vụ án này, cho nên mời anh nói
trước nhé.”
Nửa tiếng đồng hồ đã trôi qua, La Phi nhìn Hoàng Kiệt Viễn, nói: “Thời
gian cấp bách, mọi người không thể nào xem quá tỉ mỉ được, có được lời
giới thiệu cơ bản của anh, thì sẽ đạt được hiệu quả hơn nhiều.”
Hoàng Kiệt Viễn gật đầu, hít một hơi thở sâu, đồng thời sắp xếp lại tư
duy của mình. Sau đó ông bèn nghiêm túc kể lại một lượt những chi tiết của