anh ta chết ngay tại chỗ. Cảnh sát lập tức lao vào hiện trường giải cứu con
tin và tiến hành gỡ bom.”
“Ghi chép tình hình vụ án một cách đơn giản như vậy là không phù hợp
với yêu cầu.”
Giám đốc Tống dùng ngón tay gõ mạnh lên hồ sơ, “Hồi đó sao có thể
thông qua được sự thẩm tra và cho vào kho lưu trữ được nhỉ?”
La Phi cười đau khổ: “Người quản lý công tác hình sự trinh thám lúc đó
chính là Phó giám đốc Sở công an Thiết Đại Lâm phải không?”
70 Giám đốc Tống ngẩn người: đúng vậy. Sao một bộ hồ sơ không hợp
lệ lại có thể vào kho lưu trữ? Thiết Đại Lâm, người có thể trả lời được câu
hỏi này thì đã xuống hoàng tuyền mười tám năm trước rồi. Khi vụ án bắt
giữ con tin này xảy ra, phần lớn tâm sức của Thiết Đại Lâm chắc đều đang
dồn cả vào vụ án buôn bán ma túy 3.16, có phải là nguyên nhân này đã
khiến ông ta lơ là quản lý và giám sát đối với những vụ án khác? Đáp án đã
bị chôn vùi dưới cát bụi của thời gian. Giám đốc Tống khẽ gập hồ sơ lại,
sau đó ông nhìn La Phi: “Vậy bây giờ cậu có hướng suy nghĩ gì?”
“Tôi nghĩ...”
La Phi trầm ngâm, “... Nếu như trong vụ án này có ẩn tình gì đó, bao
gồm cả việc Viên Chí Bang đóng vai trò gì trong quá trình xử lý vụ án,
người nắm rõ những vấn đề này chắc là người chỉ huy hiện trường vụ án
này năm đó, cũng chính là người viết bản hồ sơ này...”
Nói đến đây, giọng La Phi rõ ràng hạ thấp xuống, cái tên đó đã chực
thoát ra khỏi miệng, nhưng lại bị một thứ tâm trạng đặc biệt nào đó kìm lại.
Tôn kính, sùng bái, thậm chí có phần kính sợ, những thứ tình cảm này
khiến La Phi không thể nào dễ dàng thốt ra hai chữ đó. Ánh mắt Giám đốc
Tống dừng lại ở tờ giấy cuối cùng của bản hồ sơ, ông đã nhìn thấy hai chữ
này từ trước, bây giờ trong ánh mắt ông hiện ra thứ thần thái khó mà miêu