xuất hiện của Ngô Quỳnh đã hòa hoãn được tâm trạng của anh ta, khiến ngữ
khí lúc này của Đinh Chấn hòa nhã hơn nhiều. “Đây là một vụ án của mười
tám năm trước.”
La Phi trả lời, “Khi đó bố anh là người phụ trách. Thực ra vụ án này đã
kết thúc từ lâu, chúng tôi tìm bố anh, chỉ là muốn tìm hiểu một số tình tiết
của vụ án thôi.”
Vì nghe nói nguyên nhân Đinh Khoa ở ẩn là vì muốn lánh khỏi cuộc
sống phá án, nên La Phi đặc biệt nhấn mạnh rằng vụ án này đã kết thúc, và
sẽ không mang lại rắc rối gì cho đối phương. Nhưng Đinh Chấn lại cau
mày, anh ta ngừng ăn, trầm ngâm hỏi: “Chuyện của mười tám năm về
trước... có phải là vụ án cướp của bắt giữ con tin?”
“Anh biết về vụ án này?”
La Phi ngạc nhiên, đồng thời cũng có chút vui mừng: nếu như Đinh
Chấn biết về vụ án này, thì dù không tìm được Đinh Khoa, cũng có thể hoàn
thành được mục đích của chuyến đi này. 274 “Đó là một vụ án không hoàn
hảo.”
Đinh Chấn khẽ “ha”
một tiếng, không biết đang cười cái gì. “Không hoàn hảo? Ý là gì?”
La Phi tuy không hiểu ý của đối phương, nhưng anh càng lúc càng cảm
thấy hứng thú với cuộc đối thoại này. “Bố tôi là người yêu cầu bản thân rất
cao. Ông đã làm cảnh sát 20 năm, các vụ án qua tay được duy trì tỷ lệ phá
án 100%. Nhưng chỉ có vụ án này, với ông là không hoàn hảo.”
Nụ cười nhếch mép của Đinh Chấn càng thể hiện rõ, xem ra anh ta có ý
giễu cợt bố mình. La Phi không muốn phân tích mối tình cảm cha con phức
tạp này, anh cố gắng bám sát câu chuyện của vụ án: “Vậy anh có biết về
tình tiết cụ thể của vụ án này không?”