La Phi ngẩn người, sau đó anh quay sang nhìn đối mặt Mộ Kiếm Vân.
Trước khi đến đây cả hai đều không liên hệ trước với Đinh Chấn, nhưng tại
sao đối phương lại biết rõ ý định cuộc viếng thăm của họ như vậy? Đinh
Chấn nhìn biểu hiện của hai người như vậy đã đoán ra họ đang nghĩ gì. Vậy
là anh ta “ha”
một tiếng nói với giọng giễu cợt: “Đội cảnh sát hình sự các vị đến tìm
tôi, sẽ chẳng có chuyện gì khác ngoài chuyện đó. Chắc chắn là các vị muốn
thông qua tôi để tìm ông bố Đinh Khoa của tôi, bởi vì các vị lại vướng phải
vụ án hóc búa không phá nổi, muốn tìm bố tôi để xin giúp đỡ.”
Lời nói thật khó nghe, nhưng La Phi không thể phủ định suy đoán của
đối phương. Anh gật gật đầu và nói: “Quả đúng là như vậy. Tôi nghe nói bố
anh đã chán ghét cuộc sống điều tra hình sự, nhưng đây là một vụ án lớn, hy
vọng anh có thể giúp chúng tôi tìm ông ấy.”
“Vụ án lớn...”
Đinh Chấn cười khẩy, “Trong mắt cảnh sát hình sự các anh, đã là vụ án
thì làm gì có vụ nào là không lớn. Tôi hiểu rõ điều này. Cứ có vụ án là các
anh chả đoái hoài gì đến chuyện khác. Dù cho là gia đình, người thân, trong
mắt các anh cũng không thể quan trọng bằng vụ án.”
La Phi lặng người trong chốc lát, cười ngượng: “Xem ra giáo sư rất có
thành kiến đối với nghề nghiệp của chúng tôi?”
Đinh Chấn lạnh lùng nhìn La Phi chốc lát rồi chợt hỏi: “Anh lập gia
đình chưa?”
La Phi lắc đầu. “Vậy thì tốt. Thà sống độc thân cả đời còn hơn trở thành
người cha và người chồng không có trách nhiệm.”
La Phi chưa biết xử lý thế nào thì Mộ Kiếm Vân đứng bên cạnh đã
không chịu nổi. Cô cau mày nói: “Giáo sư Đinh, phải chăng anh vẫn luôn